Ta Từng Là Bình Phong, Nay Là Kiếp Nạn Của Các Ngươi

Chương 87



Khương Yên không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ biết khi mở mắt ra thì nhìn thấy Cơ Trường Uyên sắc mặt tái nhợt ngồi ở mép giường, bàn tay hắn lần mò trong từng kẽ ngón tay của nàng đan lấy, siết chặt một cách đầy lo sợ.

Bên cạnh là gương mặt thân quen, đích thị là Trương thái y chứ không ai vào đây.

“Nương nương không sao, chỉ là trong lòng tích tụ u sầu, nộ khí công tâm mà ngất xỉu, có điều…”

Nói đến đây Trương thái y sợ sệt nhìn một vòng xung quanh nội phòng, hai bàn tay xoắn xuýt vào nhau, không biết nên nói làm sao cho phải đây.

“Có chuyện gì, ngươi nói ra đi.”

Cơ Trường Uyên và cả Khương Yên đang nằm trên giường mệt mỏi lên tiếng.

Gian kế của hắn đã bị vạch trần, còn chuyện gì mà Cơ Trường Uyên không thể chịu đựng nổi nữa đây?

“Cái này… có điều là… e hèm, nương nương đang mang thai, hoàng thượng xin hãy đừng kích thích người quá độ, nếu không lại…”

“Cái gì, ngươi nói… nàng mang thai?”

“Cái gì, ngươi nói… ta mang thai?”

Hai người đồng thanh kêu lên, sau đó quay qua nhìn nhau, chỉ là ánh mắt mỗi người đều khác nhau.

Cơ Trường Uyên là mừng rỡ tột độ, còn có chút lo lắng bao trùm.

Mà Khương Yên thì tràn đầy lửa giận.

Ông trời ơi, nàng đã làm gì nên tội mà cứ khiến hai người bọn họ phải dây dưa mãi thế này.

Bản dịch này thuộc về Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên trang cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

“Yên nhi, bình tĩnh, đừng tức giận, có hại cho sức khỏe…”

“Cút ngay! Ngươi bày ra bao nhiêu chuyện chướng tai gai mắt, bảo ta làm sao không phẫn nộ?”

Khương Yên giận dữ đạp hắn một cước khiến hắn ngã lăn ra đất. Thế nhưng Cơ Trường Uyên không dám hó hé nửa lời, chỉ chống tay lồm cồm bò dậy, sán đến mép giường, ôm chặt lấy nàng rồi liên tục gật đầu:

“Đúng, nàng mắng đúng lắm. Là ta có lỗi với nàng. Nàng không vui cứ đ.á.n.h cứ mắng ta, nhưng tuyệt đối đừng làm gì tổn hại đến t.h.a.i nhi...”

Tạ quản gia nhận thấy tình thế không ổn, lập tức kéo Trương thái y vội vã lui xuống. Đây là chuyện riêng của phu thê Hoàng gia, kẻ nào dám xen vào làm gì?

Mặt nàng đỏ gay vì phẫn nộ, chỉ thẳng vào mặt hắn mà quát mắng: “Hay cho ngươi, cái tên cẩu Hoàng đế thất đức! Ngoài kia có biết bao nhiêu nữ t.ử nguyện ý sinh nở cho ngươi, cớ sao ngươi cứ phải cưỡng ép ta làm chuyện này? Chẳng lẽ ngươi không muốn thấy ta được yên ổn sống sao?”

Cơ Trường Uyên nghe mắng oan, chỉ biết dốc sức biện bạch: “Làm gì có chuyện đó, đời này ta chỉ có một mình nàng, chỉ muốn cùng nàng sinh con dưỡng cái. Nữ t.ử khác nào đâu?”

“Có cần ta liệt kê hết danh sách phi tần trong hậu cung của ngươi cho rõ ràng không?” Khương Yên lườm mắt sắc lạnh nhìn hắn.

Kẻ này bên mình nào thiếu mỹ nhân tuyệt sắc, cớ gì cứ dây dưa bám riết lấy nàng không thôi.

“Ta chẳng muốn phí lời với ngươi nữa, Cơ Trường Uyên. Trò chơi này nên kết thúc rồi, đã đến lúc ngươi trở về kinh thành, an tọa trên ngai vị Hoàng đế cao cao tại thượng của ngươi!”

“Ta không đi.” Cơ Trường Uyên trầm giọng, sắc mặt tối sầm. “Thê t.ử và cốt nhục của ta còn ở nơi đây, sao ta có thể rời đi?”

“Ai cho phép ngươi nhận đứa con này?” Khương Yên ném chiếc gối vào thẳng mặt hắn, quát: “Đừng có mà mặt dày vô sỉ nhận vơ!”

Cơ Trường Uyên không hề né tránh, vầng trán bị đập trúng lập tức đỏ tấy, sưng lên một khối.

Hắn chậm rãi nói: “Nàng là thê t.ử do ta dùng Tam môi Lục sính, kiệu tám người khiêng, đường đường chính chính rước vào phủ đệ họ Chu, đã bái đường thành thân trước sự chứng kiến của hàng chục nhân chứng. Ta không hề nhận vơ, nàng là phu nhân của ta, t.h.a.i nhi trong bụng cũng là cốt nhục của ta.”

Khương Yên nghe đến đây, bật ra một tiếng cười lạnh châm chọc: “Ngươi tự mình nói ra rồi đấy, người ta đã gả là Chu Thuận Chi, chẳng phải Cơ Trường Uyên!”

Cơ Trường Uyên hơi bĩu môi, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy: “Ta là Cơ Trường Uyên, nhưng ta cũng là Chu Thuận Chi. Nàng muốn ta diễn vai nào, ta liền biến thành người đó cho nàng xem. Chỉ cần như vậy, nàng vẫn là thê t.ử của ta, và con vẫn là con của ta.”

“Ngươi…” Khương Yên nghẹn lời, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn.

Thấy nàng im lặng quay mặt đi, Cơ Trường Uyên nhẹ nhàng tiến đến, vòng tay kéo nàng từ phía sau, ôm chặt vào lồng n.g.ự.c mình, giọng nói trở nên khàn khàn thủ thỉ: “Chúng ta hãy nghiêm túc đối diện, cùng nhau nói rõ mọi chuyện một lần, được không?”

“Ta có thể cự tuyệt chăng?”

Cơ Trường Uyên siết chặt quai hàm, cánh tay lại càng dùng thêm sức lực vây lấy thân hình nàng. Hắn chẳng thốt ra lời nào, nhưng Khương Yên đã hiểu rõ đây chính là câu trả lời quyết đoán của hắn.

“Được rồi, cứ xem như đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ngươi nói hết ra đi.”

Cơ Trường Uyên khẽ thở dài một tiếng, bắt đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ để trình bày.

“Trước tiên, ta muốn trịnh trọng gửi lời tạ lỗi đến nàng, về mọi chuyện đã xảy ra.”

“Kể từ khi ta nhận thức về thế giới này, hiểu rõ thân phận và vị trí của bản thân, ta vẫn luôn hành sự theo ý chí của riêng mình. Tiên đế không hề dạy ta bất kỳ điều gì về đạo lý làm người, ngoài việc trị quốc và áp chế bá quan. Thái hậu lại càng thêm mực dung túng cho ta, nhờ thế lực mẫu tộc hiển hách sau lưng bà…”

“Đối với quyền vị và Đại Cơ vương triều là thế, ngay cả khi đối diện với nàng cũng không khác biệt.”

“Sử dụng bạo lực cưỡng đoạt hoặc bày mưu tính kế hiểm độc để đạt được thứ ta mong muốn, đó chính là phương thức ta đã được dạy dỗ và thực hành cho đến tận bây giờ.”

“Quả thực, ta chưa từng thất bại trong bất cứ chuyện gì, trừ phi đối diện với nàng.”

Nói đoạn, Cơ Trường Uyên khẽ xoay người Khương Yên lại, chóp mũi cọ nhẹ vào vầng trán nhỏ nhắn, mịn màng của nàng.

“Ta đã từng tự vấn không biết bao lần, vì cớ gì lại như thế? Nàng cự tuyệt Bùi Lẫm, điều đó ta còn có thể thấu hiểu, nhưng tại sao nàng lại ruồng bỏ ta để cam tâm chấp nhận tên Hà Triết kém cỏi đó chứ?”

Khương Yên hừ lạnh một tiếng, quay phắt mặt đi: “Ngươi không hề thấu hiểu, nên mới có thể thốt ra những lời lẽ hạ thấp người khác đến vậy.”

“Nhìn ta, nàng hãy nhìn thẳng vào ta.” Cơ Trường Uyên nâng cằm Khương Yên lên, giọng nói càng thêm dịu dàng thủ thỉ.

“Phải, nàng nói rất đúng. Ta quả thực chẳng hiểu gì cả, đặc biệt là đối với chuyện của nàng.”

“Ban sơ chỉ là một nỗi không cam lòng chịu thua, nhưng rồi về sau lại thành lún sâu, đến mức không thể rút chân ra được nữa.”

“Thời điểm ở hành cung phương Nam, ta đã vô cùng đau khổ sau khi biết nàng từ bỏ hài t.ử của chúng ta. Thế nhưng, ta càng khám phá ra rằng, nếu ta thực sự đ.á.n.h mất nàng, thì ta mới chính là sống không bằng c.h.ế.t…”

Khương Yên nghe vậy khẽ ngẩng đầu, không ngờ đập vào mắt nàng lại là đôi mắt đỏ ngầu, sưng tấy của hắn.

“Nàng không tin lời ta nói, phải không? Ngay cả bản thân ta cũng không dám tin vào điều này nữa.”

Cơ Trường Uyên khẽ cười tự giễu, chiếc cằm cọ cọ vào đỉnh đầu nàng, bàn tay hắn cũng luồn xuống xoa nắn vòng eo mềm mại, tinh tế của nàng.

“Nàng không thể nào hình dung được, một vị Hoàng đế thống lĩnh Đại Cơ giang sơn rộng lớn này lại có thể sợ hãi đến mức nào khi đối diện với một nữ nhân…”

“Ta đã tìm ra tung tích của nàng từ lâu, nhưng lại không biết nên xuất hiện trước mặt nàng bằng cách nào. Rốt cuộc, ta đành phải dùng đến hạ sách này, nhờ sự tương trợ của Tạ Thường.”

Khương Yên nghe tới đây, khẽ nhíu mày lẩm bẩm: “Tạ quản gia, rốt cuộc ông ta là ai? Nghe chừng là một nhân vật phi phàm thì phải.”

Cơ Trường Uyên gật đầu xác nhận: “Thực ra, đó cũng chẳng phải tên thật của ông ta. Từ trước đến nay, chưa một ai biết được danh tính và gương mặt chính xác của Tạ Thường. Người trong giang hồ biết đến lão nhiều hơn với biệt danh Vạn Ảnh Vô Tung.”

“Vạn Ảnh Vô Tung?” Khương Yên bất giác lặp lại biệt hiệu ấy.

“Đúng vậy. Vạn Ảnh Vô Tung là bậc cao thủ dịch dung. Từ khi chính thức trở thành Trữ quân, ta đã âm thầm chiêu mộ một số nhân sĩ võ lâm, đưa họ về làm việc dưới trướng. Nàng hiểu rõ, có những việc, triều đình không tiện can dự..."

"Sau khi chọn được một thân phận thích hợp, ta bắt đầu bày mưu tiếp cận nàng, nhưng không dám quá phô trương hay vội vàng, sợ nàng nghi ngờ. Bởi vậy, ta phải đợi đến giữa năm ngoái mới chính thức xuất hiện trước mặt nàng..."

“Có phải lừa được ta khiến ngươi đắc ý lắm sao? Ta đúng là kẻ ngu muội mà.” Khương Yên ủ rũ nói, giọng điệu đầy chán chường.

“Ta làm việc này là do bất đắc dĩ...” Cơ Trường Uyên cũng đau đáu không kém: “Nàng có thể tha thứ cho ta thêm một lần này nữa không?”

Khương Yên toan lắc đầu, lại bị cánh tay vững chãi của hắn ngăn cản.

“Trước khi nàng đưa ra quyết định, nàng hãy trả lời những câu hỏi này của ta đã…”

“Câu gì?”

“Trước kia lúc còn là Chu Thuận Chi, nàng thật sự cũng động lòng với ta mà phải không?”

Khương Yên đảo mắt sang nơi khác, lảng tránh không muốn đáp lời.

Nhưng Cơ Trường Uyên lại tiếp tục hỏi tới.

“Được rồi, ta sẽ đổi câu hỏi. Lúc còn là Chu Thuận Chi có phải ta đối xử với nàng rất tốt đúng không?”

“... Hửm, tốt…”

“Khi còn là Chu Thuận Chi, ta đối với nàng có phải vô cùng tôn trọng?”

“... Cái này, cũng có… nhưng mà…”

“Còn nữa, lúc ta là Chu Thuận Chi ta có cưỡng ép gì nàng không? Có bắt nàng phải làm cái này cái kia không?”

“... Không có…” Khương Yên ấp úng đáp.

Khoảng thời gian ấy, trước khi phát hiện ra thân phận thật sự của hắn, quả thật Cơ Trường Uyên đã vô cùng trân trọng nàng. Thậm chí hắn luôn tỏ ra ủng hộ Khương Yên, cho dù nàng muốn làm bất kỳ điều gì khác thường nhất.

Ai có thể tưởng tượng, một người tôn quý như Cơ Trường Uyên, Trữ quân của Đại Yến, lại cam tâm hạ mình làm những công việc tạp nham, như một thư đồng trong Tiếu An Đường, mặc người ta sai bảo, không hề phàn nàn.

Thậm chí, hắn còn không nề hà dính bẩn hay vất vả, bất kể mưa gió hay nắng gắt, hắn cùng Khương Yên đến nhà bệnh nhân thăm nom, trèo đèo lội suối để hái t.h.u.ố.c quý.

Nói ra, e rằng thiên hạ không một ai dám tin, trên đời này làm gì có vị đế vương nào lại cam nguyện xông pha, chịu đựng gian khổ như thế.

“Ta xin thề… khụ… Trừ chuyện nam nữ, từ nay về sau mọi sự vụ, ta đều sẽ lắng nghe ý kiến của nàng, tôn trọng quyết định của nàng, ngay cả việc sinh hạ hài t.ử cũng không ngoại lệ.”

Khương Yên vừa nghe đến đó, cơn thịnh nộ liền bùng lên, cánh tay nàng lập tức giơ cao.

“Đồ vô lại! Không thốt ra được câu nào đứng đắn thì ngươi sẽ c.h.ế.t sao? Trong đầu ngươi suốt ngày chỉ toàn những chuyện dâm uế gì đâu không!”

Cơ Trường Uyên không hề né tránh, chỉ khẽ dùng lực ghìm Khương Yên lại, rồi đặt bàn tay nàng lên lồng n.g.ự.c mình, trấn an: “Nào nào, đừng mạnh bạo như thế, e rằng sẽ ảnh hưởng đến hài nhi trong bụng nàng mất.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sắc mặt Khương Yên tối sầm, đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng vào hắn.

“Cốt nhục trong bụng ta, liên quan gì đến ngươi mà ngươi lo.”

Cơ Trường Uyên nhăn mặt khổ sở: “Nhưng đó cũng là cốt nhục của ta mà, ta lo lắng cho cả mẫu t.ử nàng.”

Khương Yên nhếch mép cười lạnh một tiếng: “Vừa mở miệng nói tôn trọng quyết định của ta, kể cả việc sinh con, giờ đã lập tức muốn thất hứa. Đã thế thì ta nói cho ngươi biết, hài t.ử này... ta không cần ngươi!”

Nghe đến đây, Cơ Trường Uyên sợ đến cứng người.

Cảnh tượng m.á.u tươi kinh hoàng như quay cuồng, chập chờn trước mắt hắn. Cơ Trường Uyên dường như đã trở lại cái ngày nhận được tin dữ: Khương Yên đã đoạt đi cốt nhục của cả hai.

Hắn tựa đầu vào vai nàng, giọng điệu khẩn thiết, gần như nức nở van xin: “Đừng mà! Ta cầu xin nàng, đừng làm thế có được không? Nàng hận ta, nàng ghét ta thì cứ trút lên đầu ta. Ta cam lòng chịu mọi hình phạt nàng giáng xuống, nhưng hài t.ử là vô tội, cầu xin nàng, hãy giữ lại sinh mạng cho nó…”

Từ sau khi đi theo Khương Yên đến Tiếu An Đường làm việc, Cơ Trường Uyên đã chứng kiến rất nhiều cảnh sinh t.ử bên bờ vực thẳm của những nữ t.ử mang thai.

Có người mẹ tròn con vuông, có những ca bệnh nguy kịch chỉ có thể chọn một trong hai.

Hắn biết phụ nữ khi sinh con là bước một chân vào cửa tử.

Hắn càng biết phụ nữ mất con như mất đi nửa cái mạng của mình.

Hắn không muốn cả hai người bọn họ phải đối mặt với điều này.

Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn có chút ích kỷ, hắn muốn có một sự ràng buộc nhất định với Khương Yên.

Nghĩ đến đây, Cơ Trường Uyên không nhịn được run rẩy.

Bờ vai hắn rung lên từng hồi, hệt như một chiến tướng bại trận thê t.h.ả.m đang cố sức van nài đối thủ tha mạng.

“Haizz… ta đã nói gì đâu mà sao ngươi lại thành ra như thế chứ…”

Khương Yên ủ rũ nói, bàn tay không kìm được khẽ vỗ lên lưng hắn, đó là thói quen đã hình thành trong suốt quãng thời gian hai người bên nhau.

“Nàng vừa nói là nàng không cần…” Giọng hắn nghẹn lại, khàn đặc.

“Ta là không cần cái tên ngươi, chứ không phải là không cần hài tử!” Khương Yên nhăn mặt phản bác.

“Vả lại, ta đã từng trải qua nỗi đau mất đi hài t.ử rồi, ngươi nghĩ ta vui vẻ lắm sao? Ta đâu phải kẻ m.á.u lạnh đến mức ấy. Đau đớn đó chẳng khác nào rút gân rút thịt ta, ta làm sao có thể chịu đựng thêm một lần nữa đây.”

“Thật ư? Nàng sẽ giữ hài tử, đúng không?” Cơ Trường Uyên ngẩng đầu lên, nét mặt hân hoan rạng rỡ, hệt như hoa đào tháng Ba bung nở.

“Là cốt nhục của riêng ta!” Khương Yên khó chịu hét lên, muốn giãy giụa thoát khỏi vòng tay kìm kẹp của hắn.

“Đúng, là hài t.ử của nàng, cũng là hài t.ử của ta.” Cơ Trường Uyên giữ chặt cằm nàng, hôn tới tấp lên đôi má hồng trắng ngần của Khương Yên.

“Mau tránh ra, cái tên vô liêm sỉ, mặt dày này!” Khương Yên nhe răng, dường như muốn c.ắ.n xé đối phương.

Ngay lập tức, Cơ Trường Uyên bác bỏ: “Không thể được! Ta là tướng công của nàng, chúng ta có hôn thư đầy đủ được nha môn chứng giám. Nàng muốn đuổi ta đi cũng không thành đâu.”

Khương Yên cười gằn: “À ha, ngươi cũng dám nói lời này sao. Người ta gả, là Chu Thuận Chi, chứ không phải Cơ Trường Uyên!”

“Nhưng ta chính là Chu Thuận Chi đây, nếu nàng muốn, ta lập tức gọi Tạ Thường đến, khiến thân phận Chu Thuận Chi này trở lại hoàn hảo như nàng mong muốn, có được không?”

Cơ Trường Uyên lại trở về dáng vẻ phong lưu, ngả ngớn thường ngày, ra sức chọc ghẹo Khương Yên khiến nàng á khẩu, không sao đối đáp được.

Quả nhiên, hắn đã giăng một cái thiên la địa võng quá tinh vi, lúc này nàng đã lọt vào lưới, còn mong thoát khỏi sao?

“Vậy thì, chúng ta hòa ly! Ta muốn hòa ly!” Khương Yên giận dữ thét lên một tiếng.

“Ta tuyệt đối không đồng ý. Nàng cứ thử đi khắp giang sơn Đại Cơ này xem, có kẻ nào dám tiếp nhận thư hòa ly của Hoàng hậu Đại Cơ hay không.” Cơ Trường Uyên cong môi, dứt khoát bác bỏ.

“Ngươi giỏi lắm, lại dùng uy quyền cưỡng ép ta!” Khương Yên bật khóc nức nở: “Đồ vong ân bội nghĩa, kẻ vô sỉ, không thể tin tưởng!”

Thấy Khương Yên bắt đầu mím môi, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, Cơ Trường Uyên lập tức xuống giọng: “Đâu có, ta nào có cưỡng ép nàng. Nhưng chúng ta vừa mới thành thân chưa lâu, đời sống phu thê vẫn đang viên mãn thế này, lại sắp có hài nhi, nàng nói xem ta làm sao có thể đồng ý hòa ly?”

“Yên nhi bảo bối, nàng cho ta một cơ hội được không? Để ta bù đắp cho nàng và hài nhi trong bụng, nhé.”

Khương Yên c.ắ.n môi, nhìn dung mạo tuấn lãng của nam t.ử trước mặt. Trong lòng nàng không khỏi nhớ đến những tháng ngày ngọt ngào vui vẻ mà cả hai đã trải qua.

Nếu y không phải là Cơ Trường Uyên, không phải là Đế vương của Đại Cơ, thì tốt biết bao.

Như vậy nàng có thể thản nhiên đón nhận tình cảm này.

Dẫu cho bỏ qua mọi khúc mắc, hiểu lầm giữa hai người, nội tâm Khương Yên vẫn canh cánh, tự cảm thấy mình là người mang tội lỗi.

Nàng vẫn không sao quên được những lời Thẩm Thiên Nhược đã nói với nàng trong đêm ở lãnh cung năm đó.

“Cơ Trường Uyên, chuyện này quả thật không thể. Giữa chúng ta còn tồn tại quá nhiều rào cản, không chỉ là khúc mắc trong quá khứ, mà còn là thân phận cùng địa vị. Ta không muốn nhập cung, cũng không cam tâm trở thành một trong hàng ngàn phi tần của ngươi. Ta đã lập lời thề, vĩnh viễn không tranh đoạt nam nhân của bất kỳ ai. Phu quân của ta chỉ có thể độc chiếm ta, và ta cũng sẽ chỉ có một mình chàng. Đời người tuy dài, nhưng cũng rất ngắn ngủi, ta không muốn mỗi ngày đều phải ưu phiền, suy nghĩ xem tướng công của mình hôm nay có còn yêu ta không, y sẽ ghé thăm bóng hồng nào trong số những nữ nhân vây quanh, làm sao để lôi kéo y quay về bên mình... sống như vậy quả thực quá mệt mỏi.”

“Mà Đế vương như Cơ Trường Uyên ngươi, tuyệt đối không làm được điều đó. Bởi vậy, chúng ta nên kết thúc tại đây. Ta thật tâm muốn tốt cho ngươi, cũng là muốn tốt cho cả hai ta.”

“Làm sao nàng dám chắc ta không làm được? Những lời nàng vừa nói, quả thực không đúng chút nào. Nàng nói đời người dài ngắn bất định, nàng mong muốn một nam nhân chỉ có duy nhất nàng trong tim. Thật khéo, ta cũng có suy nghĩ như vậy.” Cơ Trường Uyên nhướng mày, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

“Ngươi nói lời này, là muốn bỏ mặc Hoàng hậu nương nương và toàn bộ giai nhân trong hậu cung đi đâu chứ?” Khương Yên mím chặt môi, cố gắng kìm nén để không thốt ra lời lẽ thô tục.

“Giữa ta và Thẩm Thiên Nhược, từ đầu đến cuối chỉ là một cuộc giao dịch chính trị, không hơn không kém. Và hiện tại, ta đang tiến hành giải quyết tất cả mọi chuyện.”

Khương Yên không tin lời hắn. Nàng nhíu mày, thấp giọng mắng một câu: “Đúng là vô liêm sỉ.”

“Trước khi nàng tiếp tục mắng chửi, nghe ta nói một lời được không?” Cơ Trường Uyên xoa nhẹ trán, đứng dậy tự mình rót hai chén trà nóng trên bàn.

“Nàng hẳn đã rõ, mối liên kết chặt chẽ giữa hoàng thất và các thế gia đại tộc là không thể tách rời. Thuở đó, Thục Quý phi và mẫu hậu ta đã đối chọi nhau gay gắt đến đỉnh điểm. Cả ta và Cơ Sở Ngọc đều đã đến tuổi lập gia đình, đây chính là thời khắc then chốt nhất quyết định thế lực của bên nào sẽ chiếm ưu thế…”

“Ban đầu, Vương gia có ý muốn đầu quân dưới trướng mẫu hậu ta, nhưng lúc ấy ta cảm thấy Vương Nghệ Giai quá thiển cận, tính tình lại nóng nảy, xốc nổi. Một khi đưa vào hậu cung, chắc chắn sẽ gây ra không ít sóng gió. Hơn nữa, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ tân hoàng vừa đăng cơ đã ra tay triệt hạ mẫu tộc của Hoàng hậu, cho nên ta đành ngấm ngầm cự tuyệt nàng ta…”

“Nào ngờ Vương Thiệu lại quá tham lam, lập tức dâng Vương Nghệ Giai cho phe cánh của Thục Quý phi. Sự tình này buộc ta phải tung tin tức lựa chọn Thẩm gia, nhằm tranh thủ sự ủng hộ và củng cố thêm thế lực bản thân.”

Nói đến đây, Cơ Trường Uyên khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn gò má Khương Yên.

“May mắn thay, ngay trong thời khắc then chốt đó, nàng đã giúp ta một đại sự.”

Khương Yên ngẩn người, chỉ vào chóp mũi mình, nghi hoặc hỏi: “Ta ư? Làm gì có chuyện đó.”

Lúc đó nàng còn chưa chạy trốn tới Lạc Thủy trấn, làm sao có cơ hội tiếp xúc với Cơ Trường Uyên mà tương trợ y được.

“Có chứ! Chính là vụ án Vương Kế Xương. Nhờ nàng vạch trần tội ác tày trời của tên này, lại còn lôi kéo được ái nữ Lương học sĩ làm nhân chứng, nên Vương Thiệu mới bị bãi chức cấm túc, còn ta càng có cớ để điều tra tận gốc rễ toàn bộ gia tộc họ Vương cùng những hành động trái phép của lão ta suốt bấy lâu.”

“Lúc này, ta cần một ngòi nổ để châm lửa. Vì vậy, ta đã đưa ra điều kiện hậu hĩnh cho Thẩm Vân Hạc, đó chính là ban cho ông ta vị trí Quốc cữu, tương đương với việc Thẩm Thiên Nhược sẽ trở thành Hoàng hậu Đại Cơ.”

“Dĩ nhiên Thẩm Vân Hạc không thể từ chối cơ hội ngàn vàng này. Lão ta nhanh chóng dâng tấu tố cáo Vương gia, vạch trần mối liên kết giữa Quốc sư, Thục Quý phi và Vương Thiệu, từ đó lật đổ âm mưu tiếm đoạt hoàng quyền của đám người này.”

“Khoan đã…” Khương Yên vội vàng giơ tay chặn lại: “Nếu ta nhớ không lầm, chính miệng Bùi Lẫm đã nói y lập công lớn trong việc lật đổ Thục Quý phi và đưa ngươi lên ngôi, sao chân tướng lại khác xa như vậy chứ?”

Cơ Trường Uyên cười nhạt: “Bùi Lẫm quả thực đã từng ngầm ám chỉ với ta về chuyện của Thục quý phi. Tuy lúc đó ta đã lờ mờ đoán ra, nhưng có thêm tin tức từ hắn cũng là điều tốt, bởi vậy ta chỉ yên lặng tiếp nhận, tuyệt nhiên không tiết lộ sự thật về kế hoạch của mình cho hắn biết.”

“Vậy nên hắn luôn cho rằng mình lập được đại công trong việc giúp ngươi lên ngôi?”

Cơ Trường Uyên khẽ gật đầu: “Hắn còn lớn mật xin ta ban thưởng công lao. Ban đầu ta không quá để tâm, dù sao Bùi Lẫm cũng theo ta nhiều năm, không có công lao hiển hách thì cũng có sự tận sức phò tá, cho nên ta đã hào phóng đồng ý.”

“Nào ngờ, Bùi Lẫm lại yêu cầu ta ban tước vị hầu gia sớm cho hắn, dù phụ thân hắn vẫn còn khỏe mạnh. Quan trọng hơn, hắn còn đòi ta chỉ hôn cho hắn cùng với... nàng.”

Có lẽ vì quá tiếc nuối những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, kiếp này Bùi Lẫm hành sự vô cùng nóng vội. Đáng tiếc thay, mọi sự đã như chén nước đổ đi khó hốt lại. Dù hắn có làm gì đi nữa, cũng không thể quay trở về như lúc ban sơ.

Mọi chuyện giờ đây đã sáng tỏ, Khương Yên c.ắ.n môi dò hỏi: “Chuyện này… Thẩm Thiên Nhược có hay không?”

“Tất nhiên là có hay. Đó là lý do nàng ấy luôn ẩn mình ở Trường Xuân Cung, chẳng hề lộ diện hay lên tiếng trước những tranh đấu chốn hậu cung. Ngay từ ban đầu, ta và nàng ấy đã có thỏa thuận rõ ràng về việc này. Ta cho nàng ta cùng gia tộc họ Thẩm vinh hoa phú quý, còn nàng ta không được nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của ta. Đương nhiên, để duy trì hình tượng hoàng hậu hiền đức, ta vẫn thỉnh thoảng ghé qua Trường Xuân Cung một chút, chủ yếu là giữ thể diện cho Thẩm Thiên Nhược, nếu không nàng ấy chắc chắn sẽ bị các phi tần khác như Khổng Tuyết Ninh chèn ép đến không còn đất dung thân.”

Thì ra mọi chuyện là như thế.

Bởi vậy, từ lúc Khương Yên đặt chân vào Trọng Hoa Cung, Thẩm Thiên Nhược vẫn không hề xuất hiện, dù chỉ là một tiếng động nhỏ cũng không có.

Thấy Khương Yên trầm ngâm suy nghĩ, Cơ Trường Uyên nhẹ nhàng ấn nhẹ nụ hôn lên mái tóc nàng, rồi thì thầm bên tai: “Ta đã kể hết thảy mọi chuyện rồi, nàng còn điều gì thắc mắc nữa không?”

“Chuyện này… ta thấy quá đỗi phức tạp, để ta suy nghĩ thêm một chút đã…”

“Được, nàng cứ suy nghĩ đi, sau khi ta trở về thì hãy cho ta một câu trả lời chính thức.”

Khương Yên bật thốt: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Trở về kinh thành một chuyến, trong cung đã truyền tin rằng hoàng hậu mắc bệnh nặng, ta cần phải quay về thu xếp một chút.”

“Cái gì?” Khương Yên hốt hoảng đứng dậy: “Tiểu thư… tiểu thư bị bệnh sao?”

Cơ Trường Uyên không chút nao núng, hắn ôm chặt lấy Khương Yên, ra sức trấn an: “Nàng không cần lo lắng, có ta ở đây rồi, tiểu thư của nàng sẽ không sao đâu.”

“Nhưng mà…”

“Không cần phải nghi hoặc. Nàng cứ an tâm ở lại đây chờ ta trở về.”

Cơ Trường Uyên nâng mặt nàng lên, lưu luyến bên khóe môi nàng hồi lâu: “Ta có một món quà dành tặng cho nàng, chắc cũng sắp đến nơi rồi, hy vọng vật ấy sẽ giúp nàng có được câu trả lời thỏa đáng.”

Nói đến đây Cơ Trường Uyên gằn giọng: “Nàng nhớ lấy, nàng chỉ có hai lựa chọn. Một là chấp nhận cho ta một cơ hội, còn không thì cứ chuẩn bị tinh thần để ta đuổi theo nàng tới tận chân trời góc bể đi.”

“Có lựa chọn thứ ba không?” Khương Yên bĩu môi.

“Nàng cứ thử nghĩ xem.” Cơ Trường Uyên cong môi cười, đôi môi mạnh mẽ liền đặt xuống, bá đạo chiếm đoạt. Hắn tham lam hút lấy hơi thở thơm tho của Khương Yên, giống như một khách nhân lạc bước giữa sa mạc tìm được nguồn nước cam lồ.

Đấy, vừa mới nói lời êm tai thôi mà bây giờ hắn đã ngay lập tức trở về dáng vẻ vô lại, bá đạo như cũ.

Khương Yên không nhịn được nhíu mày, bất lực để đối phương ngấu nghiến môi lưỡi của mình.