Lần này Cơ Trường Uyên đi lâu nhất.
Như mọi khi, hắn đều để lại Tạ quản gia và Phùng Đức ở lại trạch viện để bảo hộ cho nàng chu toàn.
Để đảm bảo an toàn, Phùng Đức sẽ thay Khương Yên gánh vác việc trông nom y quán cùng với hai thư đồng mới tuyển vào, giúp nàng có thể an tâm an dưỡng t.h.a.i kỳ tại phủ.
Thiệu Cẩm Vân vẫn thường xuyên ghé thăm. Sau khi hay tin nàng mang thai, nàng ấy hớn hở ra mặt, suốt ngày mang theo không ít đồ bổ đến đây.
Cũng có mấy lần Thiệu Cẩm Vân tò mò muốn dò hỏi chuyện của Khương Yên và Chu Thuận Chi ra sao, nhưng vì thân phận đặc biệt của hắn nên nàng chỉ có thể bịa ra vài chuyện vặt vãnh qua loa để thỏa mãn hiếu kỳ của nàng ấy.
Vì Cơ Trường Uyên rời đi ngay vào thời điểm nàng đang mang thai, cho nên trong lòng hắn lúc nào cũng canh cánh lo lắng không yên.
Ngoại trừ Tạ quản gia và Phùng Đức luôn theo sát như hình với bóng, Cơ Trường Uyên còn chuẩn bị thêm một ma ma dưỡng t.h.a.i nhiều kinh nghiệm, cùng với sự xuất hiện trở lại của Đào Tuệ và Chu Châu, hai cung nữ đã gắn bó với Khương Yên khi còn ở Trọng Hoa Cung.
Vừa nhìn thấy nàng đang ngồi ngắm hoa mai trong sân viện, Đào Tuệ đã đỏ hoe khóe mắt, còn Chu Châu thì òa khóc, nhanh chóng chạy tới quỳ rạp xuống.
“Thật đáng mừng! Cuối cùng nô tỳ cũng chờ được ngày này để gặp lại nương nương rồi.”
Tạ quản gia vì lo sợ hai người ấy quá xúc động sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Khương Yên, liền vội vàng kéo cổ áo họ, đưa ra ngoài cửa.
“Phu nhân đang có thai, các ngươi nên chú ý giữ chừng mực!” Phùng Đức đứng khoanh tay, nghiêm giọng nhắc nhở.
Đào Tuệ và Chu Châu nghe xong lại ôm nhau hân hoan lần nữa.
Ngày ấy, khi Khương Yên bị hạ lệnh giam vào lãnh cung, Đào Tuệ đã từng muốn xin đi theo hầu hạ.
Không chỉ bởi vì nàng là người tính tình dễ chịu, dễ dàng hầu hạ, mà Đào Tuệ còn nhìn ra được sự đau khổ và không cam lòng rõ ràng của Hoàng đế.
Đào Tuệ là người được Cao Dục đích thân dạy dỗ từ khi còn bé. Trước khi về Trọng Hoa Cung, nàng đã từng có thời gian theo Cao Dục hầu hạ ở ngự tiền, đó chính là lý do Cao Dục đưa nàng qua đây để chăm sóc cho Khương Yên.
Đào Tuệ cảm nhận được đôi phu thê này yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì lại không biết cách thể hiện điều đó ra bấy nhiêu, đặc biệt là vị thiên t.ử ngồi trên long ỷ kia. Nàng ấy tin chắc rằng sau khi nỗi đau nguôi ngoai, mọi chuyện được suy nghĩ thấu đáo, hai người họ nhất định sẽ lại trở về bên nhau.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Cơ Trường Uyên vừa đặt chân đến hành cung phía nam, tâm đã khởi sự hối hận.
Sau khi cố gắng bình tâm lại, Cơ Trường Uyên lập tức giục ngựa quay về hoàng cung.
Đào Tuệ cứ ngỡ đây sẽ là kết cục viên mãn cho chủ tử, nhưng lại không ngờ Hoàng hậu nương nương đã lén lút thả Khương Yên ra khỏi lãnh cung, dặn dò nàng vĩnh viễn không được đặt chân về kinh thành lần nào nữa.
Những lời này chính là do Thẩm Thiên Nhược đích thân thuật lại với Cơ Trường Uyên, ngay tại Trọng Hoa Cung, khi nàng ấy ngồi đợi quân vương của Đào Tuệ trở về.
Và đó cũng là lần đầu tiên, Đào Tuệ chứng kiến vị quân vương ngạo nghễ, tự mãn ngày nào đã sụp đổ thành một phế tích hoang tàn sau cơn bão giông.
May mắn thay, bọn họ cuối cùng lại tìm thấy nhau lần nữa, lại còn có thêm bảo bảo trong bụng Khương Yên. Không thể phủ nhận, tất cả đều nhờ vào sự thay đổi và nhẫn nại tưởng chừng như vô tận của Cơ Trường Uyên dành cho nàng nữ t.ử nhỏ bé vô ưu vô lo trước mặt.
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Bấy giờ, Đào Tuệ đã hoàn toàn tin rồi, trên đời này quả có thứ tình yêu sâu nặng đến mức: không phải đối phương thì vĩnh viễn không thể chấp nhận ai khác.
Xuân quang qua mau, dãy bạch mai trước sân đã rụng hoa lả tả, nhường lại sắc xanh tươi mát cho những ngày hè Giang Châu nóng ẩm nhưng màu mỡ.
Đây là năm thứ ba Khương Yên định cư nơi này, nhưng nàng đã không còn cô đơn như thuở ban đầu. Hiện giờ Khương Yên có gia đình, có bằng hữu, có trạch viện của riêng mình.
Trưa nay, khi đang nằm đọc sách ngoài hiên, Khương Yên đột nhiên thấy Tạ quản gia khom lưng bước vào, bẩm báo có khách đang chờ ngoài cổng.
“Là ai thế?”
Nếu là Thiệu Cẩm Vân, Tạ quản gia đã không cần phải giữ lễ như vậy.
Ông ta không đáp, chỉ nói với Khương Yên rằng người này do Cơ Trường Uyên phái đến, thỉnh nàng ra ngoài xem thử một phen.
Khương Yên cũng có lòng tò mò, liền vịn Đào Tuệ đứng dậy, bước ra tiền viện tiếp khách.
Dáng hình thon thả, làn da tuyết trắng, dung nhan tựa thiên tiên giáng trần. Nàng vận trên mình chiếc áo bào màu hồng nhạt, đứng giữa sân, quả không khác gì mẫu đơn vương giả, tô điểm cho cảnh sắc càng thêm rực rỡ lộng lẫy.
“Tiểu thư?”
“Hoàng hậu nương nương?”
Nhận ra người đến là ai, Đào Tuệ và Chu Châu lập tức đứng chắn trước Khương Yên, không để cho Thẩm Thiên Nhược lại gần thêm bước nào nữa.
Thẩm Thiên Nhược cũng không tỏ vẻ khó chịu, nàng ấy nhoẻn miệng cười, tháo xuống chiếc nón cói đang che phân nửa khuôn mặt, cất giọng dịu dàng.
“Tiểu Yên Tử, đã lâu không gặp.”
Khương Yên sững sờ vài giây, sau đó lập tức vén Đào Tuệ, vội vã tiến lên, mừng rỡ đáp.
“Tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Do Tạ quản gia đã yêu cầu, Đào Tuệ và Chu Châu đành lui xuống, nhường lại không gian riêng tư cho hai người. Nhưng bọn họ không hề rời đi xa, chỉ đứng đằng sau cánh cửa chính, cốt để theo dõi toàn bộ diễn biến trong phòng.
Thẩm Thiên Nhược coi như không thấy thái độ thù địch của Đào Tuệ và Chu Châu, nàng ấy thoải mái rót trà cho Khương Yên, nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Dạo này muội ra sao rồi? Đáng tiếc, ngày muội kết duyên, ta lại không thể thoát thân để đến chung vui. Lúc này ta mới đưa hồng bao, e rằng vẫn chưa xem là quá muộn đấy chứ?”
Nói rồi, Thẩm Thiên Nhược rút một túi gấm thật to từ trong tay áo, mở ra, bên trong là một chiếc khóa đồng tâm bằng vàng ròng.
Khương Yên bật cười, đưa tay vuốt ve: “Quý giá quá, tạ ơn tiểu thư.”
“Muội nhận thì ta yên tâm rồi. Lúc nãy trước khi đến đây, ta vẫn còn lo lắng mãi thôi.”
“Sao lại thế?” Khương Yên nghiêng đầu nói: “Trong tâm muội, từ đầu đến cuối, người vẫn luôn là tiểu thư của muội, tình nghĩa xưa không hề thay đổi.”
Đôi mắt Thẩm Thiên Nhược dâng lên hơi nước: “Tiểu Yên Tử, xin lỗi, đáng lẽ ra ta nên đến sớm hơn để nói với muội hai chữ này.”
“Những chuyện đã qua, cũng là do muội đã không thấu được tâm tư sâu kín của tiểu thư.”
Thẩm Thiên Nhược lắc đầu: “Không, Tiểu Yên T.ử không sai, là do ta quá đề cao chính mình, bởi thế mới không cam lòng với sự thất bại này.”
“Hoàng thượng chắc đã nói hết cho muội biết nội tình của bọn ta rồi phải không?”
Nói đến đây, Thẩm Thiên Nhược thở dài một tiếng rồi nhìn ra sân vườn mát mẻ bên ngoài: “Muội cũng biết, ta được nuôi dưỡng và dạy dỗ với chỉ một mục đích duy nhất là tiến cung, trở thành phi t.ử của hoàng đế. Song thân từ đầu đến cuối chưa từng hỏi ta thích điều gì, muốn làm điều gì. Ta cũng tự mặc định con đường ấy là định mệnh, từ trước tới nay không dám ôm ấp bất kỳ vọng tưởng ngoài lề nào…”
“Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng thượng, khi nghe phụ thân nói đó có thể chính là phu quân tương lai của mình, ta vui mừng khôn xiết. Người tuấn tú đến chói lòa tựa ánh dương rực rỡ, gả cho người là giấc mộng của biết bao khuê nữ kinh thành. Ta cũng không ngoại lệ, nên càng thêm nỗ lực trong cuộc tranh đua để có được một vị trí trong Đông cung.”
“Nhưng rồi ta phát hiện ra đó không phải là tình yêu.”
Thẩm Thiên Nhược đưa mắt về phía Khương Yên nở nụ cười buồn bã: “Khi người nói với ta những lời như thế, ta có xấu hổ, có tức giận và không cam lòng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Giữa bọn ta, ngay từ khởi điểm đã không hề có bất kỳ chút cảm tình thân thiết nào chớm nở.”
“Chúng ta tựa như hai cá thể độc lập, vĩnh viễn không thể hòa quyện vào nhau.”
“Đặc biệt phía sau ta còn là đại gia tộc họ Thẩm.”
“Sau khi biết chuyện cũ của Tiêu thái hậu, ta đã hiểu giữa ta và Hoàng thượng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện yêu đương như những cặp phu thê khác.”
“Bởi vậy, ta cam tâm thuận theo, cứ thế mà sống qua ngày, dù sao cũng có lợi cho Thẩm gia. Chỉ cần Hoàng thượng vẫn giữ thái độ công bằng với mọi người, ta sẽ không cần phải lo lắng cho ngôi vị Hoàng hậu này. Cho đến khi người cho sửa sang lại Trọng Hoa cung và đưa một mỹ nữ từ dân gian vào trong đó, ta bắt đầu lo lắng…”
“Nhưng tuyệt không phải vì ghen ghét nhỏ nhen, muội phải hiểu cho ta.” Thẩm Thiên Nhược vội vàng xua tay, muốn giải thích với Khương Yên. Nàng chỉ thấy Khương Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Muội hiểu mà.”
“Cả ta, cả phụ mẫu ta đều hết sức lo lắng bàn cân bình ổn này một ngày kia sẽ bị nghiêng lệch. Chính vì vậy ta bắt đầu có những bước đi sai lầm trong đời mình.”
“Có phải chính là vụ việc của Khổng Tuyết Ninh?” Khương Yên chậm rãi lên tiếng hỏi.
“Tiểu Yên T.ử nhạy bén, ta vốn không ngạc nhiên khi muội biết chuyện. Chỉ là muội đã không vạch trần trước mặt Hoàng thượng, ân tình này ta xin ghi nhớ.”
“Thật ra không phải Cơ Trường Uyên không biết, chỉ là đây là cơ hội ngàn năm có một để hắn triệt hạ Khổng gia. Cho nên Hoàng thượng đã quyết định thuận nước đẩy thuyền một phen, thu hồi binh phù điều động quân doanh Tây Lĩnh của Khổng Vĩnh.”
Nghe Khương Yên nói xong, Thẩm Thiên Nhược lúc này mới thấu tỏ.
“Đúng là chỉ có ta là tự mình vẽ rắn thêm chân.”
Cuộc nói chuyện tưởng chừng như phải rất nặng nề với bao cảm xúc tiêu cực hóa ra lại nhẹ nhàng đến thế. Có lẽ là vì họ đã cùng nhau trải qua những năm tháng tuổi thơ, nên mức độ thấu hiểu đối phương đã sâu sắc đến mức không cần nói nhiều mà vẫn biết rõ tâm tư người kia.
Như nhớ ra chuyện gì, Khương Yên vội vàng bắt lấy cổ tay Thẩm Thiên Nhược, đặt ngón tay lên động mạch chủ: “Trước khi rời đi, Cơ Trường Uyên có nói với muội là tiểu thư lâm trọng bệnh. Hiện giờ người cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe trong cơ thể ư?”
Thẩm Thiên Nhược che miệng cười rộ lên: “Đừng lo lắng, chỉ là một chút tiểu xảo giữa ta và nữ quan thân cận thôi. Nếu không như vậy, ta làm sao có thể rời khỏi hoàng cung đến đây gặp muội được chứ?”
Khương Yên ngẩn người: “Vậy là…?”
“Muội đoán được không?”
“Tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?” Khương Yên vội vàng bật dậy.
Thẩm Thiên Nhược khuỷu tay chống lên bàn, chống cằm nhìn nàng, đôi mắt cong cong đong đầy ánh sáng.
“Đã nghĩ kỹ. Bao nhiêu năm nay ta đều sống vì Thẩm gia. Hiện giờ đại cục đã vững, đã đến lúc ta nên tính toán cho riêng mình.”
“Tiểu Yên Tử, ta rất hâm mộ muội, có thể sống theo ý thích, không cần quan tâm đến ánh mắt và miệng lưỡi của người đời.”
“Ta muốn được một lần đứng giữa đất trời này, dang tay ôm trọn những khát vọng vẫn hằng ấp ủ.”
“Cũng muốn tìm được dũng khí để dành lấy tình yêu duy nhất thuộc về mình.”
“Muội có bằng lòng chúc phúc cho ta không?”
Nói đến đây, Thẩm Thiên Nhược dừng lại, nắm chặt bàn tay Khương Yên, như chờ đợi một câu chúc tốt lành từ nàng.
“Tiểu thư nhất định sẽ làm được.”
“Có lời này của muội là ta yên tâm rồi.”
Thẩm Thiên Nhược chỉ ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau đã nhanh chóng lên đường.
Đây sẽ là hành trình dài nhất trong cuộc đời của nàng ấy, bắt đầu từ phía bắc của giang sơn Đại Cơ. Nàng ấy nói nàng ấy muốn tiếp bước Khương Yên, để cảm nhận cuộc sống mà nàng đã từng trải qua.
Trước khi ly biệt, Thẩm Thiên Nhược có tiết lộ cho Khương Yên biết về tình hình của Bùi Lẫm. Mặc dù biết hai người này có những mâu thuẫn không thể xóa bỏ, nhưng Thẩm Thiên Nhược cảm thấy vẫn nên cập nhật cho Khương Yên biết, coi như là lần cuối cùng để nàng nghe về người này, từ nay về sau, trời Nam biển Bắc cách trở, sẽ không bao giờ tái ngộ nữa.
Sau khi bị Khương Yên đ.â.m một kiếm chí mạng, Bùi Lẫm bị ngã ngựa, đập đầu vào đá, lăn xuống triền núi đá dốc đứng, được mấy tiều phu gần đó cứu chữa kịp thời.
Tuy may mắn không c.h.ế.t nhưng Bùi Lẫm lại bị mất trí nhớ.
Hắn ta hoàn toàn không còn ký ức gì về tất cả những chuyện đã qua, chỉ luôn miệng nhắc về những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Bùi Lẫm tự nhận tội trước mọi người, rằng hắn ta đã hại c.h.ế.t thê t.ử của mình. Nhưng khi mọi người hỏi thê t.ử của hắn ta là ai, ở đâu thì Bùi Lẫm lại hoang mang không biết. Hắn giờ đây đã chẳng thể nhớ ra nổi dung nhan của thê t.ử tào khang mình ra sao, nàng còn sống hay đã c.h.ế.t.
Thế là hắn phát điên phi ngựa, điên cuồng thanh trừng toàn bộ hang ổ thổ phỉ mà hắn ta được cung cấp tin tức, cốt yếu chỉ để tìm lại thê t.ử của mình.
Dân chúng thành Thiên An chỉ còn biết thở dài xót xa, Thế t.ử Trấn Bắc Hầu phủ này tuy dung mạo tuấn tú phi phàm, tiếc thay lại đã phát điên.
Sau khi Thẩm Thiên Nhược rời đi được mấy ngày, tin Hoàng hậu đã băng hà truyền đến. Toàn bộ giang sơn Đại Cơ lập tức treo cờ tang một tháng, để tỏ lòng tiếc thương sâu sắc.
Việc tuyển tú cũng bị đình chỉ trong ba năm để Hoàng đế có thời gian nguôi ngoai.
Cơ Trường Uyên cưỡi tuấn mã trở về Giang Châu, đúng vào một ngày mùa thu mưa phùn rả rích. Dường như Khương Yên lại nhìn thấy cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu tiên trong ngày mưa ấy, khi hắn mang thân phận Chu Thuận Chi còn nàng là nữ đại phu của Tiếu An Đường.
Lúc này Khương Yên đã m.a.n.g t.h.a.i gần đến kỳ sinh nở, chân tay có phần sưng phù, nhưng dung nhan vẫn thanh thoát, nhỏ nhắn như xưa.
Vừa nhìn thấy Khương Yên đang được Đào Tuệ đỡ ra sân, Cơ Trường Uyên đã tức tốc nhảy xuống ngựa, lao nhanh về phía nàng.
Chỉ xa cách vài tháng trời, nhưng hắn lại cảm thấy như đã trải qua thiên sơn vạn thủy, nghìn thu vạn dặm.
“Nàng đã nhận được món quà của ta chưa?”
Khương Yên nghiêng đầu nhớ lại, hóa ra cuộc gặp gỡ với Thẩm Thiên Nhược là món quà bất ngờ mà Cơ Trường Uyên muốn dành cho mình. Hắn thực sự đã lo nghĩ rất nhiều cho tâm trạng của nàng, cho nên hắn bằng lòng bỏ công sức và thời gian ra để tháo gỡ nút thắt lớn nhất trong lòng nàng.
“Ừm, đa tạ chàng.” Khương Yên khẽ gật đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười mãn nguyện.
“Vậy, rốt cuộc câu trả lời của nàng là gì? Nàng có nguyện ý ban cho ta một cơ hội không?” Cơ Trường Uyên hồi hộp hỏi lại lần nữa.
Khương Yên liếc xéo hắn một cái: “Vẫn đang trong thời gian cân nhắc.”
“Sao vẫn còn cân nhắc vậy? Bảo bảo sắp chào đời đến nơi rồi, nếu nàng còn không đồng ý, ta phải liệu tính thế nào đây?”
Khương Yên lơ đi lời hắn nói, tựa vào Đào Tuệ, uyển chuyển bước vào trong: “Nếu chàng còn đứng đây lải nhải, e rằng chẳng kịp thu xếp hành lý mất.”
“Thu xếp những gì?”
“Chẳng phải chàng muốn đưa ta về kinh thành sao? Ta đã bàn bạc với Tạ quản gia rao bán trạch viện này. Những vật dụng còn lại, ta sẽ xem xét kỹ lưỡng, thứ nào không tiện mang theo sẽ tặng lại cho người quen. Ai, trách ai bảo chàng sắm sửa quá nhiều chứ, chỉ riêng vải vóc và trang sức đã chất đầy mấy cái hòm lớn rồi.”
“Thật sao? Nàng thật sự đồng ý hồi kinh cùng ta ư?” Cơ Trường Uyên kinh ngạc đến mức tưởng chừng như không tin nổi vào tai mình. Hắn mừng rỡ không thôi, vội vàng ôm chặt nàng vào lòng, không ngừng đặt lên nàng những nụ hôn vội vã.
“Ta nói là hồi kinh, nhưng không hề nói sẽ nhập cung, chàng phải nhớ kỹ điều này.”
“Được, ta đã hứa với nàng rồi, sẽ tuyệt đối không cưỡng ép nàng làm bất cứ điều gì.”
“Có điều…” Khương Yên trầm ngâm giây lát, rồi tựa đầu vào vai hắn, vuốt ve cái bụng tròn trịa: “Phải đợi đến khi sinh nở xong xuôi, ta mới có thể lên đường. Trong thời gian này, chàng hãy liệu giúp ta tìm một nơi tươm tất, để ta mở y quán, khám chữa bệnh và đỡ đẻ miễn phí cho các nữ nhân, được chứ?”
“Tất nhiên rồi, chuyện này cứ để ta lo liệu sắp xếp.”
Ngày Khương Yên chuyển dạ là một ngày cuối năm. Khi ấy, Cơ Trường Uyên vẫn còn đang tỉ mỉ bóc vỏ hạch đào, còn nàng thì thản nhiên nằm nghiêng một bên, đọc tiểu thuyết.
Dẫu cho Khương Yên đã chứng kiến biết bao ca sinh nở, và trong trạch viện cũng đã có thái y cùng bà đỡ túc trực sẵn, nhưng Cơ Trường Uyên vẫn sợ hãi đến mức run rẩy cả người.
Nếu không phải Tạ quản gia và Phùng Đức phải ra sức giữ chặt, e rằng hắn đã đạp tung cánh cửa phòng mà xông vào, ôm lấy Khương Yên và bật khóc nức nở rồi.
Ngược lại, người mang nặng đẻ đau là Khương Yên lại tỏ ra vô cùng thong dong, thoải mái.
Trước đó, để thuận lợi cho việc sinh nở, Khương Yên đã kiên trì tập luyện cách hít thở, các động tác giãn nở xương chậu, và thường xuyên đi bộ.
Bởi vậy, ngay khi hài nhi có dấu hiệu muốn chào đời, Khương Yên đã nhanh chóng trèo lên giường nằm, miệng ngậm nhân sâm trăm tuổi, ngoan ngoãn tuân theo chỉ thị của hai vị bà đỡ đầy kinh nghiệm.
Cho đến khi vầng dương khuất sau rặng núi, cuối cùng Cơ Trường Uyên cũng nghe được tiếng khóc vang vọng của cốt nhục mình.
Khóc to thế này hẳn là khỏe lắm đây.
Bà đỡ vừa bế hài nhi ra ngoài vừa mỉm cười, định bụng cất lời chúc mừng quen thuộc thì đã bị một cơn gió lốc vụt ngang qua người, khiến bà chưng hửng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Nương t.ử của ta… nương t.ử của ta…” Cơ Trường Uyên chỉ nghẹn ngào thốt được chừng ấy từ, rồi chẳng thể nói thêm được lời nào khác.
Khương Yên sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo. Nàng bật cười, đưa cánh tay ướt đẫm mồ hôi búng nhẹ lên trán hắn một cái: “Chàng đi ra ngoài trước đi, chờ thiếp.”
Xa cách đã mấy năm, lần này quay trở lại thành Thiên An, mọi thứ dường như còn phồn hoa, tráng lệ hơn xưa bội phần.
Ngồi trong cỗ xe ngựa rộng rãi, Khương Yên vừa háo hức ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp, vừa khẽ lắc chiếc trống bỏi nhỏ trong tay, trò chuyện cùng hài t.ử đang nằm trong lòng, khiến bé con hào hứng cười khanh khách.
Nếu không có tảng đá xám xịt ngồi ngay cạnh bên, cảnh tượng này đã tươi đẹp biết chừng nào.
“Ta đã nói với nàng là chúng ta có bảo mẫu đi theo xe, sao nàng cứ khăng khăng muốn tự mình ẵm lấy hài t.ử vậy?”
“Có bảo mẫu thì đã sao? Thiếp là mẫu thân của bé con, thiếp muốn tự mình chăm sóc, chẳng lẽ không được ư?”
“Nhưng nàng đã bỏ mặc ta suốt mấy tháng qua rồi đấy.” Cơ Trường Uyên ảo não chống tay lên thư án, đôi mắt phượng khẽ híp lại, liếc nhìn đứa bé một cách sắc lạnh.
Như thể có linh cảm, hài t.ử trong tay Khương Yên đột nhiên khóc òa lên, úp mặt vào đôi gò bồng đảo căng đầy sữa của nàng.
Hắn thầm rủa, đáng lẽ nơi đó phải là của riêng hắn, giờ đây lại phải chia sẻ cho tên oắt con này.
Thằng nhóc trời đ.á.n.h này, nếu không phải là cốt nhục ruột rà của hắn, Cơ Trường Uyên nhất định đã ném nó bay xa cả ngàn dặm rồi.
Khương Yên quả nhiên nói là làm, nàng không hề đặt chân vào Hoàng cung nửa bước. Cơ Trường Uyên cũng không phản đối, hắn cho sửa sang lại một tòa biệt viện rộng lớn cho nàng, sau đó mua lại một căn nhà ngay cạnh bên để xây dựng nên một Tiếu An Đường thứ hai cho nàng.
Chẳng bao lâu, danh tiếng của Tiếu An Đường đã lan rộng khắp thành Thiên An, rất nhiều quý nữ của các gia tộc lớn cũng nườm nượp tìm đến để Khương Yên chẩn mạch.
Điều khiến bách tính kính phục hơn cả chính là việc nàng chữa bệnh không hề phân biệt giàu nghèo sang hèn, người nào đến trước, bệnh tình nguy kịch sẽ được ưu tiên khám trước. Thậm chí, nàng còn hỗ trợ tiền t.h.u.ố.c thang cho những người gặp hoàn cảnh khó khăn.
Chưa đầy ba tháng, Tiếu An Đường và Khương Yên đã được triều đình ban tặng bảng vàng danh y. Tất nhiên, sự kiện này ít nhiều có sự can thiệp của Cơ Trường Uyên, nhưng hắn nói với nàng rằng đây là vinh dự nàng xứng đáng nhận được, mọi người đều đồng tình, hắn chỉ là ra tay sớm hơn một bước mà thôi.
Trong hai năm đầu, hài t.ử sống cùng Khương Yên trong biệt viện. Cơ Trường Uyên cứ mỗi lần xử lý xong chính sự, lại lén lút tìm đến, ở bên hai mẹ con.
Có lẽ cảm nhận được sự ghen tị âm thầm của Cơ Trường Uyên, hài t.ử luôn bám chặt lấy Khương Yên mỗi khi nhìn thấy hắn, khiến nàng phải hạ lệnh yêu cầu Cơ Trường Uyên phải giải quyết ổn thỏa mối quan hệ phụ t.ử của hai người.
Thế là, từ một vị Thiên t.ử đứng trên vạn người, Cơ Trường Uyên trở thành người chuyên dọn dẹp và thay tã cho tên nhóc trời đ.á.n.h của nhà mình.
Để cố ý gây khó khăn cho Cơ Trường Uyên, mỗi khi hắn kiểm tra, hài t.ử đều khô ráo, sạch sẽ không tì vết. Nhưng cứ hễ hắn bế đứa bé đến bên Khương Yên, bảo bảo lập tức khóc ré lên, tấm tã lót liền ướt đẫm.
Khương Yên tất nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức khiển trách Cơ Trường Uyên một trận, mặc cho hắn ra sức thanh minh.
"Thằng oắt con này, ngươi còn dám giở trò trêu chọc phụ thân lần nữa, ta sẽ ném ngươi vào Đông cung ngay lập tức, biết chưa hả?" Đây là lời Cơ Trường Uyên chỉ dám thầm rủa trong bụng, tuyệt nhiên không dám thốt ra thành tiếng.
Khi hài t.ử tròn hai tuổi, Khương Yên chợt nảy ra ý muốn sinh thêm một đứa nữa. Có lẽ dư âm của nỗi sợ hãi lần trước vẫn còn đó, Cơ Trường Uyên lập tức phủ quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bảo bảo chỉ có một mình, thật đáng thương biết bao. Giống như thiếp đây, không có huynh đệ tỷ muội bầu bạn, sau này lỡ chúng ta già đi, ai sẽ kề cận sớm tối cùng con?”
“Nhưng... ta thực sự có chút sợ hãi…” Cơ Trường Uyên ủ rũ rũ đầu như gà gặp mưa bão.
“Là thiếp sinh, nào phải chàng chịu đau đâu mà chàng lại sợ.” Khương Yên khẽ bĩu môi, giọng đầy vẻ khinh thường.
“Chính vì là nàng sinh, nên ta mới sợ hãi. Thà rằng ta chịu nỗi thống khổ đó thay cho nàng còn hơn.” Cơ Trường Uyên bực tức quát lớn.
Ngay lập tức, Khương Yên đã bịt miệng hắn lại, trèo lên người, dứt khoác kéo vạt áo hắn, để lộ lồng n.g.ự.c trần vạm vỡ.
“Nàng… sao có thể ngang ngược như vậy?” Cơ Trường Uyên kinh ngạc thốt lên.
“Nằm yên, không được ý kiến. Chuyện này thiếp đã quyết rồi.” Khương Yên khẽ l.i.ế.m môi, ánh mắt tà mị như hồ ly tinh, nhanh chóng đè nghiến lên thân thể tráng kiện của Cơ Trường Uyên.
Song, kết cục cuối cùng, kẻ bị chèn ép và bị đoạt hết sự tình nguyện, chắc chắn vẫn là nàng. Đúng là tên nam nhân đáng ghét, rõ ràng đã hưởng lợi lại còn làm ra vẻ.
Khi Khương Yên lần nữa m.a.n.g t.h.a.i long chủng, những tin đồn rợn người bắt đầu lan truyền khắp cung cấm. Kể từ khi Hoàng hậu nương nương băng hà vì bạo bệnh, cứ cách vài tháng đến nửa năm, hậu cung lại có thêm một vị phi tần c.h.ế.t t.h.ả.m vì căn bệnh quái ác không rõ nguyên nhân.
Trong suốt hai năm qua, hậu cung vốn đã thưa thớt của Cơ Trường Uyên nay càng thêm lạnh lẽo vì số lượng người qua đời quá nhiều. Dần dà, mọi người bắt đầu tin vào một lời đồn đại hoang đường: do năm xưa Cơ Trường Uyên đuổi cùng g.i.ế.c tận Tam hoàng tử, huynh đệ ruột thịt của mình, nên bị trời giáng họa, ban cho mệnh khắc thê.
Bằng không, làm sao toàn bộ phi tần, từ người cũ tới người mới, không một ai sống sót quá hai năm trong cung cấm? Tin đồn ngày càng lan xa, được thêu dệt thêm nhiều chi tiết, khiến triều thần và các đại gia tộc bắt đầu do dự, không dám mạo hiểm đưa nữ nhi vào cung. Xét cho cùng, nếu con gái vào cung chưa đầy hai năm đã mệnh bạc, chẳng thể mang lại vinh hiển gì cho gia tộc, chi bằng tìm kiếm một mối hôn sự môn đăng hộ đối giữa các thế gia hay bồi dưỡng nhân tài mới nổi còn có lợi hơn gấp bội.
Khương Yên nghe đến đây, không khỏi bật cười thành tiếng. Nếu hắn thực sự khắc thê, thì giờ này nàng đã sớm luân hồi chuyển kiếp rồi, đâu còn mạng để ngồi đây chuẩn bị sinh đứa con thứ hai cho Cơ Trường Uyên. Tuy nhiên, Cơ Trường Uyên không hề cảm thấy khó chịu trước lời đồn thị phi này, thậm chí còn có vẻ rất hưởng ứng, nên Khương Yên cũng chẳng cần phải lên tiếng.
Nhiều năm trôi qua, Cơ Trường Uyên luôn là người có chủ kiến trong mọi vấn đề cá nhân. Thái độ này của hắn ắt hẳn đã có dụng ý sâu xa.
Trong lúc tin đồn chưa có dấu hiệu lắng dịu, Khương Yên lại hội ngộ cố nhân. Từ Ân, quan Tri phủ trấn Lạc Thủy, đã đến kinh thành, sau đó gióng trống khua chiêng muốn bái kiến Khương Yên, đồng thời tiết lộ thân phận nàng chính là nữ thần y đã cứu giúp cả vùng Vọng Giang thoát khỏi dịch bệnh c.h.ế.t người mấy năm về trước.
Danh tiếng Khương Yên vốn đã tốt nay lại càng thêm lừng lẫy. Mọi người ùn ùn xếp hàng đến thỉnh an, bái lạy nàng. Thậm chí, Cơ Trường Uyên cũng lấy thân phận Thiên t.ử để đến thăm nom Tiếu An Đường.
Sau đó, không rõ là ai khởi xướng, bắt đầu có nhiều người dâng tấu sớ ca ngợi Khương Yên, tôn vinh nàng chính là tiên nữ hạ phàm, là Hoa Đà tái thế xuống nhân gian cứu vớt bách tính Đại Cơ, khẩn cầu Hoàng đế nghĩ cách giữ Khương Yên ở lại bên mình để cứu thế độ nhân. Cơ Trường Uyên cứ thế mà thuận lý thành chương hợp thức hóa thân phận và địa vị cho mẫu t.ử Khương Yên, thuận lợi đưa hài t.ử lên ngôi Thái tử.
“Chẳng lẽ những tin đồn thị phi đó là do chàng đích thân truyền ra?” Khương Yên nghi hoặc hỏi.
“Thì sao? Ta nào có sợ hãi mấy thứ đó.” Cơ Trường Uyên vênh mặt lên, tỏ vẻ vô cùng khoái chí.
“Chàng đây là đang tự hủy hoại thanh danh của mình đấy, có vị Hoàng đế nào lại hành xử như vậy?” Khương Yên day day thái dương.
“Có gì đáng ngại. Ta biết, nàng biết là đủ rồi, ta không cần những kẻ khác phải thấu hiểu.”
“Vậy còn những phi tần kia… chàng đã sắp xếp cho họ ra sao?” Khương Yên tò mò truy hỏi.
“Thuận theo lý tưởng của mỗi người thôi. Thật ra, không phải nữ t.ử nào cũng cam tâm đắm chìm trong quyền lực hậu cung và vinh hoa phú quý. Họ nhận thức được hạnh phúc đích thực đến từ đâu, và chấp nhận trả giá để đạt được nó. Ta đã hứa sẽ giúp họ thực hiện tâm nguyện.” Cơ Trường Uyên nhàn nhã đáp lời.
Nếu không cùng Cơ Trường Uyên trải qua bao nhiêu thăng trầm, khúc mắc, có lẽ Khương Yên sẽ không thể tin nổi đây chính là vị Thái t.ử cao cao tại thượng thuở nào, người mà nàng từng thấy coi trọng quyền lực và bối phận hơn bất cứ thứ gì trên đời. Đúng là nhân thế vô thường, vạn vật đều có thể đổi thay, đặc biệt là lòng người.
Phiên ngoại kết thúc:
[cổ đại- trùng sinh]: YÊN VŨ LẠC KINH HOA
Phiên ngoại kết thúc:
Đây có lẽ là vị Hoàng quý phi ẩn dật nhất mà văn võ bá quan trong triều đã từng biết.
Ngoại trừ một đạo thánh chỉ tuyên bố đơn thuần, không hề có đại điển sách phong nào được tổ chức long trọng. Mà vị Khánh Hoàng quý phi này cũng không hề tham gia bất kỳ buổi yến tiệc trọng đại nào trong hoàng cung.
Biết bao nhiêu người vì tò mò cũng đã đi tìm hiểu, nhưng Tiếu An Đường lúc nào cũng đông khách thì chớ, vị chủ nhân của nó cũng không hề lộ diện.
Khương Yên sau khi sinh hạ người con thứ hai, quyết tâm mở một trường học dạy nghề cho nữ giới. Chỉ cần có năng khiếu bẩm sinh, niềm đam mê với thảo mộc t.h.u.ố.c thang cùng sự nhẫn nại, những chuyện còn lại khi theo nàng học tập, các nàng chẳng cần bận tâm chi khác.
Năm thứ tư ở kinh thành, Khương Yên nhận được một bức thư gửi từ Lương Châu.
Nét chữ thân quen gần như đã khắc sâu trong tâm trí nàng.
Dù ở xa vạn dặm nhưng Thẩm Thiên Nhược vẫn luôn chú ý tình hình của Khương Yên tại thành Thiên An, và dĩ nhiên nàng cũng chẳng hề chịu kém cạnh.
Thẩm Thiên Nhược dùng tư tài của mình gây dựng thư viện tại Lương Châu, còn thỉnh phu t.ử về dạy chữ miễn phí cho nhi đồng.
Một tin tức còn đáng mừng hơn nữa là nàng ấy đã gặp được phúc duyên của đời mình.
Chàng tú tài ấy đến thư viện xin dạy học không lương bổng.
Hai người sớm chiều chung đụng, cuối cùng cũng nảy sinh tình cảm sâu đậm.
Sau bao phen sóng gió, Thẩm Thiên Nhược giờ đây đã gặt hái được phúc duyên riêng, không còn mảy may ganh tỵ hay tranh đoạt với bất kỳ ai.
Mỗi người đều có một cuộc sống riêng, dẫu khổ đau hay vui sướng, tất thảy đều bằng lòng với những gì mình đã gặt hái.
Đó chính là lẽ thường nhân sinh.
Năm Trường Khánh thứ mười sáu, Thái t.ử Cơ Triết được phong làm Trữ quân, bắt đầu tiếp nhận việc triều chính.
Phía dưới có Nhị hoàng t.ử Cơ Hằng phụ tá, càng khiến thế lực của hắn như hổ mọc thêm cánh.
Triều cương ổn định, dân chúng ấm no, cơ nghiệp thịnh vượng của Đại Cơ tựa hồ có thể kéo dài vạn thế.
Hậu cung đã vắng vẻ từ lâu, chợt một ngày lại rộn ràng náo nhiệt.
Hóa ra, Hoàng thượng muốn xây một cung điện mới cho ái nữ trân bảo Cơ Ngọc Nghiên.
"Một Hàm Phúc Cung không đủ cho Tiểu Ngọc Nhi sao, mà chàng còn đòi tân trang thêm?" Khương Yên vừa phân loại thuốc, vừa cau mày hỏi.
Cơ Trường Uyên khoác tấm khăn vải thô che y phục, bàn tay thoăn thoắt đảo qua cái sàng tre, gật đầu nói: "Bây giờ thì chưa cần, nhưng sau này khi gả chồng thì sẽ cần không gian rộng rãi hơn một chút."
Khương Yên trợn mắt, ném cái chày giã t.h.u.ố.c vào người hắn: "Đừng nói là chàng tính toán như vậy đó nhé?"
"Sao lại không? Tiểu Ngọc Nhi là châu báu trong lòng ta, ta không đành lòng gả con bé ra ngoài. Tốt nhất là cứ ở trong cung. Nếu không có ta, cũng đến lượt hai huynh đệ kia lo liệu, như vậy sẽ không ai dám ức h.i.ế.p bảo bối của mình."
"Chàng vừa phải thôi, con gái lớn rồi thì phải để nó bay ra ngoài mới học hỏi được nhiều điều chứ." Khương Yên lắc đầu.
"Không cần. Tiểu Ngọc Nhi chỉ cần vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay của chúng ta là được. Ta sẽ đích thân chọn phò mã cho nó, điều tiên quyết là tên đó phải đồng ý vào cung ở rể."
Thấy Cơ Trường Uyên kiên quyết như thế, Khương Yên cũng không khuyên nhủ thêm nữa.
Từ khi sinh được con gái út là Cơ Ngọc Nghiên, tính tình Cơ Trường Uyên thay đổi chóng mặt.
Toàn bộ những giới hạn mà một bậc thiên t.ử nên giữ, đều bị hắn phá vỡ hoàn toàn bằng những quyết định vô cùng hoang đường.
Thái t.ử Cơ Triết thở dài ngao ngán: "Phụ hoàng cưng chiều muội ấy quả là thái quá rồi."
Thế mà đùng một cái, ngày đẹp trời nọ, Cơ Trường Uyên lại phát hiện thư tình của Cơ Ngọc Nghiên gửi cho một kẻ vô danh nào đó.
Hắn dĩ nhiên giận đến thất điên bát đảo.
Nhưng lại chẳng dám lộ vẻ khó chịu hay nặng lời với ái nữ trân bảo của mình, thế là đùng đùng triệu hai vị nhi t.ử vào cung để tra rõ ngọn ngành.
Cơ Triết nhìn Cơ Hằng, không dám hó hé nửa lời. Bọn họ làm sao dám cung khai ra kẻ đứng sau giật dây làm bà mai lại chính là thê t.ử của Phụ hoàng bọn họ hay sao!
Hóa ra sau lá thư đầu tiên báo bình an của Thẩm Thiên Nhược, Khương Yên và nàng ấy đã giữ liên lạc thường xuyên trong mấy năm nay.
Thẩm Thiên Nhược đổi tên là Kiều Nhược. Trong mấy năm định cư ở Lương Châu, nàng quyết định thành thân với nam tú tài đang là phu t.ử của thư viện, sinh được một trai một gái.
Sau này khi biết được tin Thẩm Vân Hạc từ quan, đưa toàn bộ nhà họ Thẩm về Sóc Châu dưỡng lão, Thẩm Thiên Nhược mới có dũng khí đem gia đình lên thành Thiên An thăm hỏi Khương Yên.
Nhờ vậy mà mấy đứa nhỏ mới có dịp làm quen với nhau.
Trong những lần gặp gỡ đó, Cơ Ngọc Nghiên đã bị tên tiểu t.ử nhà Thẩm Thiên Nhược lừa gạt, dụ dỗ mất tâm hồn.
Chuyện này hỏi Cơ Triết và Cơ Hằng làm sao dám nói với Cơ Trường Uyên được chứ.
Phụ hoàng của bọn hắn sống theo tôn chỉ đội vợ lên đầu trường sinh bất lão, nâng con gái trên tay hạnh phúc tràn đầy.
Chỉ có hai nam t.ử như bọn họ là chịu hết mọi hệ lụy!
Tất nhiên, giấy không thể nào gói được lửa. Cơ Ngọc Nghiên không chỉ được chiều chuộng từ bé, mà tính cách mạnh mẽ quyết đoán không sợ trời không sợ đất lại y hệt một khuôn đúc ra từ Khương Yên.
Năm nàng tròn mười sáu tuổi đã làm một việc kinh thiên động địa, đó là bỏ cung trốn đến Lương Châu tìm Cao Quân Đình, nguyện ý trở thành động lực tinh thần và hậu thuẫn cho hắn trong kỳ khoa cử sắp tới.
Nếu không có Khương Yên hết lời can gián, e rằng Cao Quân Đình đã bị tước bỏ tư cách thí sinh, hạ ngục Hình bộ rồi cũng nên.
"Người đó, cũng chỉ có muội mới trị được." Thẩm Thiên Nhược cười khổ nhìn con trai mình lấm lem bùn đất, đang được quan phủ tháo bỏ xiềng xích trên người mà thả ra.
Khương Yên không tìm được lời lẽ nào để bênh vực, khóe môi khẽ giật, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu áy náy: "Quân Đình ấy... mấy ngày qua đã chịu khổ rồi."
Mùa xuân năm Trường Khánh thứ ba mươi, Trường Khánh Đế tuyên bố thoái vị trong tình trạng sức khỏe cường tráng, đầu óc minh mẫn, nhường ngôi cho Thái t.ử Cơ Triết, lấy niên hiệu là Minh Đức.
Lúc Cơ Trường Uyên hạ thánh chỉ tại Thừa Thiên Điện đã dấy lên một trận xôn xao.
Không ai nghĩ một vị Hoàng đế đang trong thời kỳ đỉnh cao và tràn đầy uy vũ như Cơ Trường Uyên lại chấp nhận thoái vị, nhường ngôi cho nhi tử.
Khương Yên quả thực lấy làm lạ, dù sao đi nữa, hiện giờ hắn cũng mới vừa qua tuổi ngũ tuần, những bậc Đế vương khác ở tuổi này vẫn còn sung mãn mà nạp thêm vô số cung tần mỹ nữ vào hậu cung kia kìa.
Cơ Trường Uyên cười tà mị, ôm ngang eo nàng, dụi cằm vào mái tóc thơm tho: “Đã đến lúc ta phải hưởng thụ cuộc sống tự tại rồi. Cứ để hai đứa nghịch t.ử kia nếm trải gian truân trên đỉnh vinh quang đi thôi.”
“Được, vậy chúng ta cùng nhau lên kế hoạch chu du thiên hạ thôi nào?”
“Nương t.ử đã có ý, ta đâu dám không nghe.”
Nhưng khi nhìn đến lịch trình di chuyển và thăm thú của Khương Yên lại xuất hiện cái tên thành Liễu Khê, Cơ Trường Uyên lập tức nghiến răng nghiến lợi, tìm nàng trách móc.
“Nàng làm như vậy là có ý gì?”
“Chàng nói lời này rốt cuộc là sao?” Khương Yên nhất thời ngơ ngác không hiểu.
“Vẫn còn vương vấn tình cũ, muốn quay về thăm Hàn Triết ư? Ta nói cho nàng hay, hắn ta đã lấy thê sinh con, cháu chắt cũng đã đề huề cả đàn rồi!” Cơ Trường Uyên gầm lên, giọng điệu hậm hực.
Khương Yên nghe xong thì vừa tức vừa bật cười: “Này chàng, trong đầu chàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế hả? Hàn Triết thì có liên quan gì đến Liễu Khê mà chàng lại lôi tên hắn ra nhắc đến. Mấy chục năm đã trôi qua rồi mà vẫn còn nồng nặc mùi giấm chua như vậy? Chàng hãy nhìn cho kỹ đây, giờ ta đã là một bà lão tóc điểm sương rồi, còn cái gì mà tình cũ với chẳng tình mới nữa chứ!”
Cơ Trường Uyên phụng phịu, từ phía sau vòng tay ôm trọn lấy nàng, kéo vào lòng, giọng nỉ non đầy ủy khuất: “Ta mặc kệ. Trong mắt ta, nàng vẫn là người đẹp nhất. Ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào dám léng phéng đến gần nàng!”
“Cho nên, suốt mấy chục năm qua chàng vẫn âm thầm phái người nhìn chằm chằm Hàn Triết, đến nỗi biết rõ hắn đã lấy thê sinh con, cháu chắt đã xếp thành hàng?” Khương Yên hỏi lại bằng giọng điệu mỉa mai.
“Ai bảo ngày đó nàng từng chấp thuận gả cho hắn ta, lại còn vì hắn mà cam chịu ở bên cạnh ta chứ.” Hắn vẫn nhớ như in “Ta vẫn không quên những giọt lệ nàng đã rơi vì Hàn Triết dưới cổng tường thành năm ấy.”
“Nàng chưa từng khóc vì ta t.h.ả.m thiết như vậy bao giờ.”
Khương Yên không nhịn được đưa tay véo mạnh vào eo hắn một cái: “Vậy là chàng muốn nhìn thấy ta rơi lệ sao? Ta sẽ khóc cho chàng xem nhé!”
Cơ Trường Uyên lập tức xua tay: “Thôi thôi, nương t.ử khóc ta còn đau lòng hơn gấp bội. Không cần, ta tuyệt đối không cần.”
“Đã không cần nữa thì mau sửa soạn hành trang, chúng ta lên đường thôi.”
Không ngăn cản được chí hướng ngao du sơn thủy của phụ mẫu, Cơ Triết đành phải cắt cử một đội ám vệ đi theo bảo vệ chiếc xe ngựa rộng rãi do chính Cơ Trường Uyên tự tay thiết kế và chế tạo, để đảm bảo Khương Yên được thoải mái nhất trong chuyến hành trình dài này.
Bọn họ đi qua vô số nơi, cứ đến mỗi địa phương, họ lại dừng chân nghỉ ngơi, lắng nghe những câu chuyện và quan sát cuộc sống nơi đó.
Tiếu An Đường thứ ba, thứ tư, thứ năm… rồi thứ mấy chục cũng lần lượt được thành lập, chuyên cứu chữa cho các bệnh nhân nữ và những người nghèo khổ không nơi nương tựa.
Năm đầu tiên, Cơ Triết vẫn nhận được thư từ đều đặn do Khương Yên gửi đến.
Sang năm thứ hai, thư bắt đầu thưa thớt dần.
Đến năm thứ ba, thứ tư thì hoàn toàn bặt vô âm tín.
Cơ Hằng vô cùng lo lắng, quyết định dẫn theo binh mã đi tìm kiếm phụ mẫu.
Ngày gặp lại Cơ Trường Uyên và Khương Yên, Cơ Hằng gần như không thể nhận ra được hai người nữa.
Cơ Trường Uyên đã sạm đen đi thấy rõ, mái tóc đen nhánh giờ đã điểm bạc trắng xóa.
Còn Khương Yên thì gầy gò ốm yếu, nằm trên giường với sắc mặt xanh xao.
Hóa ra, nàng đã bị lây nhiễm một loại bệnh lạ từ các bệnh nhân ở phía Lũng Tây.
“May mắn làm sao, thiếp cuối cùng đã tìm ra được phương t.h.u.ố.c cứu chữa rồi.”
Đây là lời cuối cùng Khương Yên thốt lên, khi cố gắng nhét mảnh giấy Tuyên Thành chi chít vết mực vào tay Cơ Trường Uyên.
Dù thân mang bệnh nặng, Khương Yên vẫn kiên quyết không chịu quay về thành Thiên An. Nàng muốn ở lại nghiên cứu để tìm ra ngọn nguồn căn bệnh, rồi lại ngày đêm thử nghiệm, quyết tâm đưa ra phương t.h.u.ố.c hóa giải.
Quả nhiên trời không phụ lòng người có chí, cuối cùng Khương Yên cũng thành công, nhưng nàng đã bỏ qua thời điểm vàng để tự cứu mình. Cộng thêm việc lao tâm khổ tứ quá độ, căn bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, khó lòng cứu chữa.
Với sức khỏe hiện giờ, cho dù có đưa nàng về thành Thiên An cũng không thể cứu vãn, trái lại còn khiến nàng thêm mệt mỏi vì chặng đường dài xa xôi. Thế nên, Cơ Trường Uyên quyết định sửa sang lại biệt viện tại chính nơi này, trồng thêm hoa cỏ, và đào thêm một con sông xanh uốn lượn quanh nhà, làm một món quà cuối cùng dành tặng riêng cho Khương Yên để nàng có thể vui vẻ nhìn ngắm mỗi ngày.
Khương Yên vô cùng vui mừng.
Mỗi sáng nàng đều nũng nịu đòi Cơ Trường Uyên bế mình ra ngoài sân, nằm đung đưa trên chiếc võng tre, bảo hắn đọc thoại bản cho nàng nghe.
Suốt bao nhiêu năm kề cận, Cơ Trường Uyên luôn nghe lời và nuông chiều nàng hết mực.
Đến tận giờ phút này, vẫn không hề thay đổi.
Thời gian nàng chìm vào giấc ngủ càng lúc càng dài hơn, có những ngày nàng chỉ mở mắt được vài canh giờ rồi lại bắt đầu mê man.
Cho đến khi Cơ Triết và Cơ Ngọc Nghiên tề tựu đông đủ quanh giường bệnh, Khương Yên mới từ từ nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.
Ngày Khương Yên ra đi là một ngày đầu hạ trong trẻo, trời quang mây tạnh.
Điều kỳ lạ là năm ấy, hoa mai đột nhiên nở rất trễ, và phải đợi đến khi nàng chính thức nhắm mắt xuôi tay, dãy bạch mai trước sân mới bắt đầu rụng hoa lả tả, như tiễn biệt.
Vẻ mặt nàng trông như đang ngủ say, khóe môi khẽ cong lên, dường như nàng vô cùng hài lòng và mãn nguyện với cuộc đời này.
Cơ Ngọc Nghiên khóc đến mức cạn khô nước mắt, nàng thút thít nói, sinh vật cũng có linh tính như con người, đây cũng chính là lời cáo biệt cuối cùng mà bạch mai dành cho chủ nhân của mình.
Tin tang sự của Khánh Hoàng Quý Phi (mẫu thân ruột của tân Hoàng đế) được truyền về từ cung cấm. Lần này tang lễ diễn ra đơn giản hơn rất nhiều so với quốc tang năm xưa của Hoàng hậu họ Thẩm.
Cơ Trường Uyên từ đầu đến cuối không bộc lộ bất cứ vẻ đau thương nào ra ngoài, chỉ trừ việc hắn tĩnh lặng ngồi bên cạnh quan tài bằng bạc của nàng, say sưa ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc suốt mấy mươi năm trời.
Ngay trước ngày hạ táng, Cơ Trường Uyên đột nhiên triệu Cơ Triết vào Trọng Hoa Cung, đưa cho hắn một tấm địa đồ, căn dặn: “Đây là ý nguyện cuối cùng của mẫu hậu con, cũng là quyết định của phụ hoàng. Con cứ làm theo đúng như vậy là được.”
Truyện thuộc về nhà Ếch Ngồi đáy Nồi và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Ban sơ, Cơ Triết không cách nào lĩnh hội, cố nhân đã khuất, cớ sao phụ hoàng của y vẫn cố chấp chẳng nguôi?
Dẫu chẳng còn mẫu hậu, nhưng bên cạnh người còn có bọn ta cơ mà.
Mãi về sau Cơ Triết mới thấu triệt, đối với phụ hoàng, chỉ những nơi nào có bóng dáng mẫu hậu, nơi đó mới được gọi là sinh mệnh, mới được xem là gia đình.
Vào đêm chung thất của Tiên Hoàng Quý Phi (nay đã được truy phong là Khánh Đức Hoàng Thái Hậu), một tiếng thét thất thanh bỗng vọng ra từ Trọng Hoa Cung.
Thái Thượng Hoàng do quá chén, rượu độc nhập tâm, dẫn đến phong độc bạo phát mà băng hà.
Di chiếu truyền xuống, yêu cầu chôn cất ngài cùng huyệt mộ với Khánh Đức Hoàng Thái Hậu.
Cơ Ngọc Nghiên, giờ đã là một phụ nhân, chỉ có thể lặng lẽ thở dài, giọng nói trầm khàn cất lên.
“Vậy là Hoàng huynh đã chấp thuận tâm nguyện của Phụ hoàng?”
Cơ Triết không đáp lời thắc mắc của muội muội, chỉ khẽ lẩm bẩm: “Hi vọng kiếp sau, hai người họ lại tiếp tục nối lại duyên lành, để chúng ta một lần nữa có thể đoàn viên, sum họp dưới mái nhà lớn này.”
Cơ Ngọc Nghiên mỉm cười gật đầu: “Muội đã tìm được vị nghệ nhân khắc gỗ uy tín, mọi việc đều sẽ tiến hành theo thánh ý của Hoàng huynh.”
Cơ Triết mân mê hũ tro cốt trong tay, ánh mắt dâng lên sự dịu dàng khó tả:
“Được, muội hãy nhắn với Nhị đệ, chúng ta cùng đi Vọng Giang một chuyến. Dẫu sao, đây cũng là nơi khởi nguồn duyên phận của Phụ hoàng và Mẫu hậu, hẳn là hai người sẽ hài lòng với nơi ấy.”
Cơ Trường Uyên chưa từng quên lời Khương Yên từng thổ lộ với hắn, rằng nàng nguyện làm một cơn gió tự do, không ràng buộc.
Hoàng thành dẫu có phồn hoa rực rỡ đến mấy, cũng chẳng phải là nơi chốn mà nàng hằng khao khát.
Vậy thì, để hắn giúp nàng thực hiện trọn vẹn tâm nguyện cuối cùng này.
Đưa hai người theo cơn gió trời, mãi mãi bầu bạn.
Chẳng mong đầu bạc răng long,
Chỉ cầu nơi Nại Hà không quên người cũ.
Đời này cùng nhau vấn tóc phu thê,
Kiếp sau thề mãi đượm nguyên chân tình.
(KẾT THÚC)