Chương 148: Địa Tiên Xuất Quan
Sau khi trở về động phủ Thái Hư Cư, Lâm Minh lập tức bắt đầu một cuộc bế quan dài nhất trong cuộc đời tu luyện của mình.
Bên ngoài, vụ án Các chủ Thiên Nhai Các bị ám sát gây ra một cơn chấn động lớn ở Vô Cực Thành. Thiên Nhai Các từ tổng bộ đã cử cường giả đến điều tra, nhưng Lâm Minh đã xóa đi mọi dấu vết, hành động của cậu lại quá nhanh gọn và không ai ngờ tới. Cuối cùng, sau vài năm không có kết quả, vụ án này dần chìm vào quên lãng, trở thành một trong những huyền thoại của thành phố về một cường giả bí ẩn.
Trong khi đó, bên trong động phủ, Lâm Minh hoàn toàn không quan tâm đến thế sự bên ngoài.
Cậu dùng số tài nguyên khổng lồ cướp được, bắt đầu quá trình lột xác của mình.
Năm thứ nhất đến năm thứ ba mươi, cậu chuyên tâm vào việc chuyển hóa toàn bộ Tiên nguyên lực trong cơ thể, nền tảng tu vi của cảnh giới Nhân Tiên sơ kỳ được cậu đúc lại, trở nên vững chắc không thể phá vỡ.
Năm thứ ba mươi mốt đến năm thứ bảy mươi, cậu bắt đầu hấp thụ mảnh vỡ Không Gian Tinh Hạch. Cậu dung hợp nó vào trong Thế Giới Chủng Tử của mình. Thế giới nhỏ bên trong cơ thể cậu bắt đầu có pháp tắc không gian hoàn chỉnh, trở nên vô cùng ổn định. Cùng lúc đó, tu vi của cậu cũng nước lên thuyền lên, từ Nhân Tiên sơ kỳ, đột phá đến trung kỳ, rồi hậu kỳ.
Năm thứ bảy mươi mốt đến năm thứ chín mươi chín, cậu dùng toàn bộ tài nguyên còn lại, dốc sức đột phá cảnh giới lớn tiếp theo.
Địa Tiên cảnh!
Nguyên Thần của cậu hoàn toàn dung hợp với thế giới nhỏ, khiến cho cậu có thể điều khiển Thế Giới Chi Lực của mình một cách hoàn hảo như điều khiển tay chân. Cậu không chỉ có thể áp chế pháp tắc của người khác, mà còn có thể tạo ra một khu vực nhỏ, nơi pháp tắc của cậu là duy nhất.
Trăm năm sau, cánh cửa của tòa động phủ đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Một thanh niên có vẻ ngoài không thay đổi, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự tang thương của cả một thế kỷ, từ từ bước ra. Khí tức của cậu không còn chỉ là Nhân Tiên, mà đã là một vị Địa Tiên hậu kỳ chân chính!
Trăm năm bế quan, cậu đã vượt qua một đại cảnh giới, và còn tiến thêm hai tiểu cảnh giới nữa. Tốc độ này, dù là ở Tiên Giới, cũng là một điều không tưởng.
Cậu đi dạo trong Vô Cực Thành. Một thế kỷ đã trôi qua, thành phố có nhiều thay đổi. Cậu biết rằng mình không thể ở lại nơi này mãi. Mục tiêu của cậu là những vùng đất trung tâm của Tiên Giới, nơi có những cường giả đỉnh cao hơn, nơi có thể có manh mối về cha mẹ cậu.
Cậu tìm hiểu và biết được, muốn rời khỏi Đông Hoang Cảnh để đến Trung Thiên Đại Lục trù phú nhất, chỉ có một con đường duy nhất: sử dụng Vực Giới Truyền Tống Trận cổ xưa được đặt ở trung tâm Vô Cực Thành.
Nhưng việc sử dụng trận pháp này đòi hỏi hai điều kiện: một khoản phí dịch chuyển khổng lồ, và một thân phận được công nhận, để chứng minh không phải là ma tu hoặc tội phạm bị truy nã.
Lâm Minh bây giờ có tiền, nhưng lại không có thân phận.
Đúng lúc này, cậu sực nhớ đến một món đồ đã bị lãng quên trong nhẫn trữ vật từ rất lâu. Tấm Thiên Cơ Lệnh màu tím mà Huyền lão của Vạn Bảo Lâu ở hạ giới đã đưa cho cậu.
"Không biết nó còn có tác dụng ở đây không?" Cậu tự hỏi. Dù hy vọng mong manh, nhưng đây là manh mối duy nhất của cậu. Cậu quyết định đi tìm Vạn Bảo Lâu ở Vô Cực Thành.