Chương 150: Thiên Tôn Giả Dự Bị
Cả quảng trường trước cửa Vạn Bảo Lâu rơi vào sự im lặng chết chóc. Tất cả mọi người, từ những tên hộ vệ Nhân Tiên, đến các khách hàng đang qua lại, đều hóa đá khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Vân lão, vị Thiên Tiên hậu kỳ, người đứng đầu chi nhánh Vạn Bảo Lâu tại Vô Cực Thành, một nhân vật mà ngay cả Thành chủ cũng phải nể mặt, lại đang cúi đầu một góc chín mươi độ trước một thanh niên có vẻ ngoài bình thường.
"Vân lão, ngài không cần đa lễ như vậy." Lâm Minh cũng có chút bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại, khẽ đưa tay nâng Vân lão dậy.
"Không, không, lễ nghi không thể bỏ." Vân lão vội nói, thái độ vô cùng thành khẩn. "Mời Lão tổ vào trong, chúng ta vào trong nói chuyện."
Lâm Minh được Vân lão đích thân dẫn đường, đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa kiến trúc, nơi mà bình thường chỉ có một mình lão mới có tư cách bước vào.
Sau khi mời Lâm Minh ngồi xuống ghế chủ vị và tự tay dâng lên một chén trà tiên thượng hạng, Vân lão mới kính cẩn đứng một bên.
"Lâm lão tổ, chắc ngài đang có rất nhiều thắc mắc."
Lâm Minh gật đầu. "Thiên Tôn Dự Bị Giả, rốt cuộc có nghĩa là gì?"
Vân lão hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể. "Lão tổ, Vạn Bảo Lâu của chúng ta, không chỉ là một thương hội. Chúng ta là một trong những tổ chức cổ xưa nhất và trải rộng khắp các cõi trời, các thế giới. Nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là kinh doanh, mà còn là tìm kiếm và phụ trợ cho những thiên tài có tiềm năng đạt đến cảnh giới cao nhất của vũ trụ - Thiên Tôn cảnh."
"Thiên Tôn, là những đấng sáng thế, những chúa tể của Đại Đạo, những tồn tại đứng trên đỉnh của vạn vật."
"Thiên Cơ Lệnh, chính là một loại pháp bảo dò tìm do các vị Thủy Tổ của Vạn Bảo Lâu tạo ra. Lệnh bài màu tím vàng mà ngài đang có, là cấp bậc cao nhất. Nó chỉ được trao cho những người được Thần Vật Tổ Tiên của chúng ta công nhận là có huyết mạch và tiềm năng để trở thành một vị Thiên Tôn trong tương lai. Những người như ngài, được chúng ta gọi với một danh xưng tôn quý nhất: Thiên Tôn Dự Bị Giả."
Lâm Minh sững sờ. Cậu cuối cùng cũng đã hiểu ra. Không phải Huyền lão ở hạ giới có nhãn lực kinh người, mà là một món Thần Vật nào đó của Vạn Bảo Lâu đã cảm nhận được Hỗn Độn huyết mạch của cậu từ rất lâu rồi.
Cậu thử thăm dò: "Vân lão, ngài đã từng nghe qua danh xưng Hỗn Độn Thiên Tôn chưa?"
"CÁI GÌ?" Vân lão nghe thấy cái tên này, cả người run lên, suýt nữa thì đứng không vững. Lão nhìn Lâm Minh với ánh mắt kinh hoàng tột độ. "Đó... đó là một trong những vị Thủy Tổ Thiên Tôn cổ xưa nhất, một cái tên cấm kỵ từ thời hỗn mang... Ngài... ngài có quan hệ gì với vị đó?"
Lâm Minh chỉ mỉm cười mà không đáp. Sự im lặng của cậu, trong mắt Vân lão, lại chính là một sự thừa nhận đáng sợ nhất.
Lâm Minh lúc này mới thản nhiên nói: "Ta gần đây có chút phiền phức nhỏ với một thế lực tên là Thiên Nhai Các."
Sắc mặt Vân lão lập tức trở nên lạnh lẽo, sát khí của một Thiên Tiên hậu kỳ tỏa ra. "Một Thiên Nhai Các nhỏ bé dám đắc tội với ngài? Lão tổ, xin ngài yên tâm, trong vòng ba ngày, cái tên Thiên Nhai Các sẽ không còn tồn tại ở Đông Hoang Cảnh nữa."
Một lời hứa hẹn đầy máu tanh và quyền lực. Thân phận mới của Lâm Minh, đã cho cậu một quyền lực không thể tưởng tượng nổi.