04
Ngày thứ hai sau khi xuất viện, mẹ của Bùi Chí đến nhà thăm tôi, đi cùng còn có một người họ hàng của nhà họ Bùi.
Mọi người tỏ ra khách sáo, lịch sự với nhau.
Bà Bùi, trang điểm tinh tế, ăn mặc chỉn chu, trước mặt thì đối xử với tôi như con gái ruột, hỏi han ân cần, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
Nhưng sau lưng lại thở dài với người họ hàng kia:
“Vẫn là ghen tỵ với nhà chị, còn nhà chúng tôi à, đúng là thờ một vị Phật nhỏ trong nhà.”
“Tiếc thật, giá mà năm đó là Lộ Lộ thì tốt biết mấy, mọi người đều biết rõ tính nết nhau rồi.”
“Không có duyên phận thôi, cũng không biết sau này có cơ hội không nữa.”
Tôi đang xem bản thỏa thuận ly hôn mà luật sư soạn thảo, nắm chặt điện thoại, giả vờ như không nghe thấy gì.
Một tuần sau, tôi đã tìm được nhà, thu dọn xong hành lý, chuẩn bị đầy đủ giấy tờ ly hôn và nhắn cho Bùi Chí nhớ về nhà sớm.
Hôm đó trời mưa như trút nước.
Tôi đợi ở nhà từ năm giờ chiều đến gần mười giờ tối.
Bùi Chí bước vào nhà với mùi rượu nồng nặc trên người.
Khi nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế sofa, anh ta thoáng sững lại, dường như lúc đó mới nhớ ra tôi đã bảo anh ta hôm nay về sớm.
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, rồi nói lời xin lỗi:
“Có chút việc nên quên mất.”
“Tôi chỉ cần anh về là được.”
Tôi đưa tập tài liệu trong tay cho anh ta:
“Xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào.”
Bùi Chí nhận lấy, khi nhìn thấy ba chữ “Thỏa thuận ly hôn” trên trang đầu tiên thì lập tức sững sờ:
“Em thật sự nghiêm túc sao?”
“Ừ.”
Anh ta ném xấp giấy tờ đó lên bàn, cười nhạt đầy chế giễu:
“Rời khỏi tôi, em nghĩ mình sống nổi không?”
“Không cần anh bận tâm.”
Anh ta nhìn chằm chằm tôi, lửa giận trong mắt ngày càng dâng cao, liên tục cười lạnh:
“Cái chiêu muốn bắt mà thả này em dùng nhiều lần quá rồi, người ta sẽ thấy ngán đấy. Em thật sự chắc chắn muốn ly hôn sao?”
"Xác định."
"Được thôi."
Anh ta lập tức sa sầm mặt, cầm bút trên bàn nhanh chóng ký tên mình lên thỏa thuận ly hôn.
Viết xong, anh ta đẩy xấp tài liệu về phía tôi:
"Như em mong muốn. Đừng hối hận đấy."
Bùi Chí đứng dậy, bỗng nhớ ra chuyện của đứa trẻ:
"Tử Ngang đâu? Em định làm thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đáp:
"Hỏi thằng bé đi."
Cũng xem như cho nó quyền được lựa chọn.
Trong điều khoản bồi thường, tôi chỉ lấy phần mà mình xứng đáng nhận được, không lấy thêm dù chỉ một xu.
Quyền nuôi con, anh ta muốn thì tôi không tranh.
Nếu anh ta không cần, tôi sẽ mang con đi.
Nhưng khả năng cao nhà họ Bùi sẽ không giao con cho tôi.
Trước khi tròn hai tuổi, Bùi Tử Ngang vẫn do tôi nuôi dưỡng, tình cảm mẹ con vô cùng khăng khít.
Sau khi Bùi Tử Ngang tròn hai tuổi, tôi gặp tai nạn xe, mất đi cha mẹ.
Tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ, tâm lý rơi vào trạng thái vô cùng tồi tệ.
Suốt một thời gian dài, tôi không dám gặp con.
Mãi đến khi bắt đầu phục hồi chức năng, tôi mới dám để Bùi Tử Ngang đến thăm.
Thế nhưng, đứa trẻ đã lâu không gặp tôi lại nhìn tôi với ánh mắt xa lạ và sợ hãi.
Trong quãng thời gian hồi phục kéo dài sau đó, tinh thần và tâm lý của tôi không đủ ổn định để chăm sóc thằng bé.
Vì vậy, Bùi Tử Ngang lớn lên trong nhà họ Bùi, được hai ông bà nội nuôi dạy.
Giờ đây thằng bé đã năm tuổi.
Nhà họ Bùi dạy dỗ con rất tốt, chỉ là giữa tôi và con có một khoảng cách vô hình, trong sự xa cách ấy còn phảng phất chút xem thường.
Dù tôi có muốn đưa con đi, thằng bé cũng chưa chắc đã đồng ý.
Nhất Phiến Băng Tâm
Quả nhiên, khi biết chúng tôi thật sự muốn ly hôn, Bùi Tử Ngang tỏ ra kinh ngạc và bối rối.
Tuy vậy, thằng bé không phải không thể chấp nhận điều đó.
Tôi ngồi xuống ngang tầm mắt con, nhẹ nhàng hỏi:
“Con có muốn đi với mẹ không?”
Bùi Tử Ngang im lặng, bàn tay nhỏ hai bên siết chặt đầy căng thẳng.
Thằng bé nói:
“Mẹ ơi, con sẽ đợi mẹ về.”
“Nếu mẹ không quay lại thì sao?”
Thằng bé đáp rất chắc chắn:
“Mẹ sẽ quay lại mà.”
Khi đến trước cửa Cục Dân chính, xe dừng lại nhưng Bùi Chí mãi không mở khóa xe.
Anh ta cho tôi cơ hội cuối cùng để suy nghĩ lại:
“Em suy nghĩ kỹ rồi hãy xuống xe.”
Tôi chỉ đáp gọn hai chữ:
“Mở cửa.”
Bước ra khỏi Cục Dân chính, anh ta không hỏi tôi sẽ đi đâu, còn tôi cũng không lên tiếng.
Bùi Chí lên xe, lái thẳng đi, để lại tôi phía sau trong làn bụi mờ.