Tôi hiểu thằng bé đã quá được nuông chiều bởi người lớn, mỗi khi không vừa ý liền giận dỗi, bày ra bộ mặt khó chịu, chờ người khác dỗ dành hết lời mới chịu nguôi ngoai.
Tôi thở dài trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Những việc mẹ từng làm cho con, người khác cũng có thể làm. Nếu mẹ không về nhà, con vẫn có thể đến tìm mẹ mà."
Nhưng Bùi Tử Ngang lại bướng bỉnh đáp:
"Nếu mẹ không về nhà, vậy thì con sẽ không cần mẹ nữa."
Tôi sững người, nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt mà không biết nên nói gì thêm.
Bùi Tử Ngang cúi đầu xuống, dùng mũi chân đá qua đá lại trên sàn.
Ánh mắt thằng bé thoáng nhìn xuống đôi chân dưới chiếc váy dài của tôi, rồi đột ngột nói:
"Thật ra mẹ trông giống con vịt con hơn. Con thấy dì Vị Lộ mới là công chúa thật sự."
Tôi sững sờ.
Ngay khoảnh khắc đó, n.g.ự.c tôi như bị kim đ.â.m mạnh, đau đến mức hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Bùi Chí và Vị Lộ bước vào.
Bùi Tử Ngang lập tức đứng dậy, chạy vụt qua tôi, lao vào lòng Vị Lộ.
Bọn họ trông mới thật sự giống một gia đình ba người, còn tôi lại giống như mụ phù thủy xấu xa chuyên bắt nạt trẻ con.
Tôi ngồi yên, không nhúc nhích.
Vị Lộ liếc nhìn tôi một cái, sau đó dẫn theo Bùi Tử Ngang rời khỏi tiệm bánh.
Lúc này, trong tiệm không còn khách, chủ tiềm thì đang bận rộn phía sau.
Bùi Chí bước tới trước mặt tôi:
"Em đã nói gì với thằng bé?"
Thấy tôi không trả lời, anh ta dịu giọng hơn đôi chút:
"Lúc trên đường tới đây, thằng bé còn rất vui vẻ."
Tôi kéo khóe miệng, cười gượng:
"Vậy sao? Thật xin lỗi, đã làm nó không vui rồi."
Bùi Chí nhíu mày:
"Nó còn nhỏ, có gì thì bao dung cho nó một chút, đừng nổi giận với thằng bé."
Tôi xoa trán, mệt mỏi đứng dậy, nói với giọng yếu ớt:
"Sau này tốt nhất đừng đưa nó đến gặp tôi nữa. Tôi không đủ khả năng để làm một người mẹ tốt."
Bùi Chí tỏ ra không hài lòng:
"Em là mẹ nó, nếu không đưa nó đến gặp em thì tôi còn đưa đi gặp ai?"
Tôi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh ta mà không nói gì.
Bùi Chí nhìn tôi một lúc, rồi gượng gạo đổi chủ đề:
"Em sống ở đây… thế nào rồi?"
"Khá tốt."
"Khá tốt?" Anh ta kéo nhẹ khóe miệng, nở nụ cười lạnh:
"Tôi thấy em đang chụp ảnh đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Từ khi nào… lại chịu tiếp xúc với những thứ như vậy?"
Tôi thản nhiên trả lời:
"Sau khi rời xa anh, ngoài cái c.h.ế.t ra, bất cứ điều gì tôi cũng muốn thử."
Sắc mặt Bùi Chí lập tức trở nên khó coi.
Tôi xoay người định rời đi, nhưng anh ta bước lên phía trước, dùng cơ thể ngăn tôi lại.
"Thằng bé dạo gần đây luôn nhớ em." Giọng anh ta trở nên cứng nhắc:
"Chơi đủ rồi thì cũng nên sắp xếp thời gian về thăm nó."
Tôi chỉ tay ra phía ngoài, nơi Vị Lộ và Bùi Tử Ngang đang đứng, cười nhạt hỏi:
"Các người thiếu người bầu bạn sao? Hay anh muốn tôi quay về làm kẻ thứ ba?"
Nhất Phiến Băng Tâm
"Tôi và Vị Lộ…"
"Không quan trọng, tôi không quan tâm."
Tôi vòng qua Bùi Chí, bước thẳng ra ngoài.
Vị Lộ và Bùi Tử Ngang vẫn đứng ở bên ngoài.
Khi nhìn thấy tôi, thằng bé lập tức quay đầu đi, trốn sau lưng Vị Lộ.
Tôi không dừng lại, ánh mắt thẳng tắp, lướt qua bọn họ như thể không nhìn thấy.
Bất ngờ, Vị Lộ lên tiếng gọi tôi lại:
"Cô Lâm, nếu cô vẫn muốn tiếp tục làm việc trong lĩnh vực múa, tôi có thể giới thiệu cho cô một số nguồn tài nguyên."
Tôi khựng lại, quay đầu mỉm cười với cô ta:
"Nếu rảnh rỗi đến thế, chi bằng cô đi tìm thêm vài người đàn ông đã có gia đình mà quan tâm đi."
Nhìn thấy gương mặt Vị Lộ bỗng chốc cứng đờ, trong lòng tôi bỗng thấy vô cùng hả hê.
Thế nhưng, đi được một đoạn, nước mắt tôi lại bất ngờ tuôn rơi không kiểm soát.
Bùi Tử Ngang từ khi còn rất nhỏ đã biết mẹ mình có một bên chân không đẹp, dáng đi trông rất kỳ lạ.
Mỗi lần tôi đến tham gia hoạt động ở trường mẫu giáo, luôn bị những đứa trẻ khác tò mò vây quanh hỏi han.
Mỗi khi tôi không vui, thằng bé sẽ ôm lấy tôi mà an ủi:
"Mẹ ơi, chân mẹ không xấu đâu, mẹ chính là công chúa."
Thế nhưng bây giờ, nó lại nói với tôi:
"Thật ra mẹ giống như một con vịt hơn."
10
Sau lần gặp mặt không mấy vui vẻ đó, Bùi Tử Ngang thậm chí không còn gọi video cho tôi nữa.
Trước mặt người ngoài, thằng bé là một quý ông nhỏ nhã nhặn, dịu dàng, luôn được khen ngợi.
Nhưng chỉ khi ở nhà, thằng bé mới bộc lộ hết tính khí bướng bỉnh của mình, đặc biệt là với tôi.
Dù tôi đã cố gắng hết sức để dạy dỗ, nhưng cuối cùng, ở mọi phương diện, nó vẫn giống với người nhà họ Bùi hơn.
Ngày hôm đó, chàng trai phụ giúp quay phim tên là Hứa Tấn, một nhiếp ảnh gia kiêm blogger chuyên về video ngắn.
Cậu ấy đã hỏi tôi liệu có thể sử dụng ảnh của tôi làm một phần trong tư liệu video của mình không.