Tìm Lại Bản Thân

Chương 7



Hứa Tấn cho tôi xem tài khoản của cậu ấy, có hàng chục nghìn người theo dõi, chủ yếu là nội dung về cuộc sống hàng ngày của các cặp đôi. 

 

Bạn gái của cậu ấy tên là Chiêm Chiêm, cô ấy gặp tai nạn xe một năm trước và hiện tại vẫn đang ngồi xe lăn, nỗ lực phục hồi chức năng mỗi ngày. 

 

Tôi đã trò chuyện rất lâu với Hứa Tấn, cuối cùng, tôi đồng ý với đề nghị của cậu ấy.

 

 Sau khi sản phẩm hoàn thiện, Hứa Tấn đã gửi cho tôi liên kết video. 

 

Trong phần sau của video tổng hợp, tôi nhìn thấy chính mình xuất hiện trên màn hình. 

 

Vạt váy tung bay, ánh nắng rọi xuống đầu ngón tay, tôi quay đầu nhìn vào ống kính với khóe môi mang theo một nụ cười nhè nhẹ. 

 

Hóa ra, bước tiếp về phía trước cũng không quá khó khăn như tôi từng nghĩ. 

 

Nửa tháng sau, tài khoản của Hứa Tấn lại đăng thêm một đoạn video mới. 

 

Tôi nhấn mở thông báo. 

 

Xuất hiện trong video lần này không còn là phong cách vui tươi như trước kia. 

 

Cặp đôi nhỏ ấy mang vẻ mặt nghiêm túc. 

 

Chiêm Chiêm ngồi trên xe lăn, vành mắt đỏ hoe, nhiều lần nghẹn ngào khi kể về trải nghiệm tồi tệ của mình. 

 

Cô ấy nói rằng trong quá trình phục hồi chức năng tại bệnh viện phục hồi Phúc Khang, đã bị bác sĩ điều trị chính xâm hại. 

 

Tai tôi bỗng vang lên một tiếng ù. 

 

Trong đầu chỉ còn đọng lại mấy từ khóa: Bệnh viện Phục hồi Phúc Khang, Tống Đường Huệ - bác sĩ điều trị. 

 

Những ký ức đen tối trong quá khứ bất ngờ tràn về. 

 

Tôi như rơi vào cơn ác mộng kinh hoàng của ngày xưa. 

 

11

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Trước vụ tai nạn, tôi là một người độc lập, cởi mở và luôn tràn đầy tự tin như ánh mặt trời. 

 

Sau tai nạn, khi cơ thể mang theo tàn tật, tôi trở nên tự ti, đa nghi và tâm trạng thất thường. 

 

Tôi trốn trong nhà, không muốn gặp ai, thường xuyên vô cớ rơi nước mắt. 

 

Sau khi đến khám tại bệnh viện, tôi mới biết mình đã mắc phải bệnh lý tâm thần. 

 

Không biết là lần thứ bao nhiêu tôi tỉnh dậy vào nửa đêm, lặng lẽ trốn vào phòng tắm để khóc. 

 

Khi tôi bước ra, Bùi Chí đang đứng đợi bên ngoài. 

 

Anh ta đôi mắt còn ngái ngủ, giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt tôi, rồi thản nhiên giục tôi trở về giường ngủ tiếp. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nằm xuống chưa được hai phút, Bùi Chí đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. 

 

Còn tôi lại trằn trọc mãi không thể chợp mắt. 

 

Khoảng thời gian đó, tôi phát hiện ra tâm trạng bất ổn của mình rất dễ ảnh hưởng đến người khác. 

 

Mất đi cha mẹ, phải vất vả lắm tôi mới vượt qua ranh giới sinh tử. 

 

Tôi không muốn vì vấn đề tâm lý của bản thân mà lại tiếp tục mang đến phiền toái cho Bùi Chí và gia đình anh ta. 

 

Vì vậy, tôi vừa cố gắng chữa bệnh, uống thuốc đều đặn, vừa kiên trì phục hồi chức năng với hy vọng sớm có thể quay trở lại cuộc sống bình thường. 

 

Khi ấy, công việc của Bùi Chí rất bận rộn. 

 

Bệnh viện phục hồi chức năng trước đây quá xa, nên gia đình họ Bùi đã sắp xếp chuyển tôi đến Bệnh viện Phục hồi Phúc Khang, đồng thời nhờ người quen là Tống Đường Hiến hỗ trợ. 

 

Lúc đó, Tống Đường Hiến rất nổi tiếng, muốn đặt lịch khám với ông ta không hề dễ dàng. 

 

Nhờ có sự giúp đỡ của ông ta, tình trạng của tôi đã được cải thiện rõ rệt. 

 

Tống Đường Hiến là người bề ngoài hiền hòa, nho nhã, gương mặt phúc hậu, độ tuổi cũng xấp xỉ cha tôi. 

 

Tôi rất nhanh đã nảy sinh cảm giác tin tưởng ông ta. 

 

Vào tháng thứ hai tại Phúc Khang, sau một buổi châm cứu trị liệu, tôi thiếp đi trong phòng nghỉ. 

 

Tống Đường Hiến đẩy cửa bước vào khi chỉ có một mình tôi trong phòng, lặng lẽ tiến lại gần. 

 

Ông ta đưa tay luồn vào bên trong váy của tôi. 

 

Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể bình tĩnh khi hồi tưởng lại ký ức kinh hoàng ấy. 

 

Lần đầu tiên bị Tống Đường Hiến xâm hại, khi tôi phát hiện ra, ông ta bình tĩnh rút tay lại, nói rằng chỉ đang kiểm tra tình trạng chân của tôi. 

 

Ông ta quá đỗi thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến tôi không thể tin vào phán đoán của chính mình. 

 

Tôi rời khỏi bệnh viện, nhưng cảm giác ghê tởm ấy vẫn không thể xua đi. 

 

Tôi đã kết hôn và sinh con, không còn là một cô gái ngây thơ không hiểu chuyện. 

 

Hành vi của Tống Đường Hiến rõ ràng đã vượt quá giới hạn. 

 

Thế nhưng, tôi lại từng đặt niềm tin vào ông ta. 

 

Hơn nữa, trong quá trình phục hồi chức năng, giữa chúng tôi không tránh khỏi việc tiếp xúc cơ thể. 

 

Tôi không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm. 

 

Nhưng mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu tôi lại không kiểm soát được mà hiện lên ánh mắt đục ngầu ấy của ông ta. 

 

Tôi mất ngủ triền miên, bắt đầu sợ hãi việc phải đến bệnh viện, sợ phải đối mặt với ông ta.