Bữa cơm tất niên đang ăn được một nửa, mẹ đột nhiên lấy bài thi cuối kỳ của tôi ra cho họ hàng chuyền tay nhau xem.
“Tiếng Anh 139.5 điểm, giỏi thật đấy.”
Những người họ hàng không hiểu đầu đuôi gì liền chân thành khen ngợi tôi.
Tôi lại chỉ cúi gằm đầu xuống, vì tôi biết mẹ đang chuẩn bị mắng tôi trước mặt mọi người.
“Giỏi cái gì chứ? Trong lớp nó có ba đứa được trên 140 điểm cơ mà, Thanh Thanh thi thế này là quá kém.”
“Thằng Tiểu Minh ở tầng dưới trước đây còn không bằng nó, lần này cũng được 143 điểm rồi.”
“Thi đại học chỉ cần kém một điểm là có thể tụt mấy chục hạng. Nếu Tiếng Anh của Thanh Thanh không được ít nhất 140 điểm, sau này chỉ có nước đi ăn xin thôi.”