Tình Yêu Ngột Ngạt Của Mẹ

Chương 1: 1



Bữa cơm tất niên đang ăn được một nửa, mẹ đột nhiên lấy bài thi cuối kỳ của tôi ra cho họ hàng chuyền tay nhau xem.

 

“Tiếng Anh 139.5 điểm, giỏi thật đấy.”

 

Những người họ hàng không hiểu đầu đuôi gì liền chân thành khen ngợi tôi.

 

Tôi lại chỉ cúi gằm đầu xuống, vì tôi biết mẹ đang chuẩn bị mắng tôi trước mặt mọi người.

 

“Giỏi cái gì chứ? Trong lớp nó có ba đứa được trên 140 điểm cơ mà, Thanh Thanh thi thế này là quá kém.”

 

“Thằng Tiểu Minh ở tầng dưới trước đây còn không bằng nó, lần này cũng được 143 điểm rồi.”

 

“Thi đại học chỉ cần kém một điểm là có thể tụt mấy chục hạng. Nếu Tiếng Anh của Thanh Thanh không được ít nhất 140 điểm, sau này chỉ có nước đi ăn xin thôi.”

 

01

 

Thì ra, thi Tiếng Anh được 139.5 điểm là chỉ có thể đi ăn xin sao?

 

Sau khi mẹ nói xong một tràng, tôi ngồi cứng đờ trên ghế, nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, nước mắt lưng tròng.

 

Con số 139.5 như một cơn ác mộng bao trùm lấy tâm trí tôi. Chỉ thiếu có 0.5 điểm nữa thôi là đạt được yêu cầu 140 điểm của mẹ, vậy mà tôi lại như thể đã phạm phải tội tày trời. Mẹ không chỉ lặp đi lặp lại chuyện này ở nhà, mà còn kéo tôi ra trước bàn ăn tất niên để thẩm vấn công khai.

 

May mắn thay, họ hàng không ai hùa theo mẹ. Họ khuyên nhủ:

 

“139.5 điểm cũng rất tốt rồi mà, Thanh Thanh chăm chỉ như vậy, nhất định sẽ thi đỗ đại học tốt thôi.”

 

Mẹ lại liếc tôi một cái đầy khinh thường:

 

“Nếu nó thật sự chăm chỉ, thì tối nay lẽ ra phải làm xong bài tập Tiếng Anh rồi, chứ không phải nói để sáng mai làm.”

 

“Nhưng mà… tối nay là đêm giao thừa mà…”

 

Tôi cảm thấy nghẹn ngào đến mức khó thở, không kìm được mà ngẩng cổ lên phản bác.

 

Suốt cả năm tôi đã cố gắng học hành, cuối tuần nào cũng đến lớp học thêm. Chẳng lẽ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một tối duy nhất trong đêm giao thừa sum họp cùng gia đình cũng không được sao?

 

Tôi cũng là con người mà, ít nhất… cũng hãy để tôi được ăn Tết chứ.

 

Mẹ nghe thấy lời than vãn của tôi, gắp cho tôi một con tôm chín đoạn, giọng điệu vừa dịu dàng lại vừa cứng rắn: 

 

“Thanh Thanh, nếu con thi Tiếng Anh được trên 140 điểm, tối nay muốn thư giãn một chút cũng được. Nhưng bây giờ con đã tụt lại phía sau rồi. Ăn xong bữa tất niên, về nhà làm bài tập đi.” 

 

Tôi siết chặt đũa, một giọt nước mắt rơi vào trong bát cơm. 

 

02

 

Khi tôi chuẩn bị nghe theo lời mẹ, từ bỏ việc phản kháng, dì út ghé lại bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi, giọng nói ấm áp: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thanh Thanh, lát nữa đến nhà dì xem chương trình giao thừa, tối nay ngủ lại nhà dì nhé.” 

 

Tôi sững người, không dám trả lời. 

 

Mẹ tôi không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối: 

 

“Thanh Thanh còn rất nhiều bài tập.” 

 

“Chị à, đêm giao thừa mà chị bắt Thanh Thanh nộp bài tập thì thầy cô cũng cần nghỉ ngơi chứ?” 

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Câu nói đáp trả của dì khiến mẹ tôi không khỏi nhíu mày. Nghĩ lại, giao thừa mà phải nộp bài tập trên DingTalk dường như đúng là sẽ ảnh hưởng đến việc đón Tết của thầy cô. 

 

“Chị à, Thanh Thanh đã nửa năm nay chưa đến nhà em rồi. Lát nữa em sẽ đưa con bé và Tiểu Dư đi b.ắ.n pháo hoa.” 

 

Dì rất hiểu mẹ tôi, cố ý nhắc đến chuyện “bắn pháo hoa”, mẹ tôi cuối cùng cũng nhượng bộ: 

 

“Thanh Thanh nhát gan lắm, em nhớ để con bé đốt nhiều pháo hoa vào, rèn luyện gan dạ một chút.” 

 

Dì lập tức đồng ý, nhưng lén đưa cho tôi ánh mắt mà chỉ tôi và dì mới hiểu được. 

 

Tôi hiểu ý, dì muốn cho tôi được hoàn toàn thư giãn trong đêm nay. Sau khi đến nhà dì, dì sẽ không yêu cầu tôi làm bất cứ việc gì. 

 

Thế giới u ám bỗng chốc trở nên tươi sáng. Tôi ăn bữa cơm tất niên một cách ngon lành, thậm chí cảm thấy món tôm chín đoạn mà mình ghét nhất cũng không còn khó ăn đến thế. 

 

Tôi đếm từng phút trôi qua cho đến khi bữa cơm tất niên kết thúc. Nhưng khi chuẩn bị rời đi, một bàn tay kéo lấy tôi, mẹ lại đổi ý: 

 

“Thanh Thanh, năm nay con học lớp 12 rồi, mỗi ngày đều rất quan trọng. Thi xong đại học rồi hãy đến nhà dì chơi.” 

 

Tôi đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, vô vọng nhìn về phía dì út. Dì khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. 

 

03

 

Về đến nhà, bố mẹ ngồi trên ghế sofa xem chương trình giao thừa, còn tôi thì ngồi ở bàn ăn làm bài tập Tiếng Anh. 

 

Rõ ràng đây là thời khắc sum họp vui vẻ của gia đình, nhưng những bài hát rộn ràng, bầu không khí ấm áp ấy lại chẳng liên quan gì đến tôi. Trong mắt tôi chỉ có từng hàng từ vựng khô khan. 

 

Tôi cố gắng ghi nhớ chúng, nhưng dù thế nào cũng không thể tiếp thu nổi. Nước mắt tôi rơi từng giọt lên trang sách. 

 

Bố tôi chú ý thấy bờ vai tôi đang run lên: 

 

“Thanh Thanh, sao con lại khóc thế?” 

 

Ông không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong tôi liền không thể kiềm chế nổi nữa, khóc nấc lên từng tiếng: 

 

“Rõ ràng mọi người đã hứa cho con sang nhà dì ngủ mà, sao bây giờ lại không cho đi nữa?” 

 

“Đây là lời hứa của mọi người mà, tại sao lại lừa con?” 

 

Bố tôi cứng họng, lén nhìn mẹ một cái. Trong nhà chúng tôi, lời mẹ chính là thánh chỉ. Tôi không thể trái lời mẹ, mà ông cũng không thể.