Mẹ tôi biết rõ tôi sắp suy sụp, nhưng vẫn giữ bộ dạng cao ngạo:
“Thanh Thanh, con chẳng qua chỉ muốn sang nhà dì chơi điện thoại thôi, đừng tưởng mẹ không biết. Khóc cũng vô ích, tối nay con không được đi đâu hết.”
Tim tôi đau nhói, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Tôi siết chặt cây bút trong tay.
Tôi không dám buông tay, cũng không dám chống lại mẹ. Bởi vì hậu quả của việc trái lời mẹ chính là bị mẹ gào thét, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để nghiền nát chút tôn nghiêm và tự tin ít ỏi còn lại trong tôi.
Vì vậy tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Dì út đứng bên ngoài, vẻ mặt bình thản.
“Em đến đón Thanh Thanh. Con bé làm xong bài tập thì em sẽ đưa nó về nhà em.”
Chưa đợi mẹ tôi mở miệng từ chối, dì út đã xách túi vải bước thẳng vào phòng tôi:
“Thanh Thanh, quần áo mới và đồ ngủ dì đã mang theo cho con rồi. Con cứ từ từ làm bài, dì sẽ ngồi đây đợi con.”
Mẹ tôi đã thất hứa trước, lúc này cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận đề nghị của dì.
Tôi như sống lại, lau nước mắt, cầm bút viết lia lịa như được tiếp thêm sức mạnh. Cuối cùng, vào lúc 11 giờ 20 phút, tôi đã hoàn thành bài tập Tiếng Anh, trở thành học sinh duy nhất trong lớp nộp bài đúng hạn.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Thanh Thanh, chắc chắn cô giáo Tiếng Anh sẽ nghĩ con là đứa trẻ ngoan nhất.”
Mẹ tôi hài lòng để dì đưa tôi đi.
Tôi bước vào thang máy mà không ngoảnh lại nhìn mẹ lấy một lần.
Bởi vì mẹ hoàn toàn không biết rằng, tôi không hề muốn trở thành đứa trẻ ngoan nhất gì cả. Tôi chỉ muốn giống như những bạn học khác, trở thành một đứa trẻ bình thường, được vui vẻ đón giao thừa như bao đứa trẻ khác.
04
Đến nhà dì út, dì đã chuẩn bị cho tôi một căn phòng riêng, trên tủ đầu giường bày đầy đồ ăn vặt và chiếc điện thoại mà dì mua cho tôi.
Chiếc điện thoại này là phần thưởng mà dì tặng tôi ba năm trước khi tôi thi đỗ vào trường trung học trọng điểm ở thành phố. Dì đã giúp tôi đăng ký tài khoản WeChat, để tôi không bị trở thành người mà các bạn cùng lớp nhắc đến như một đứa không có WeChat cũng không có QQ giống như hồi cấp hai nữa.
Dì út nhận ra cảm xúc của tôi có chút d.a.o động, liền kéo tôi ngồi xuống:
“Thanh Thanh, ngày mai dì sẽ đưa con và Tiểu Hảo đi xem phim. Sau đó, mùng bốn là sinh nhật con, dì sẽ mời con đi ăn lẩu Haidilao, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Được tổ chức sinh nhật ở Haidilao sao?
Đây luôn là ước mơ của tôi!
“Dì ơi, con có thể mời hai người bạn cùng đến không?”
“Tất nhiên là được.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ dì, tôi vui mừng đến mức quên hết mọi chuyện không vui, cuối cùng cũng bắt đầu mong chờ sinh nhật 18 tuổi của mình. Thế nhưng, trong lòng tôi lại thoáng chút lo lắng:
“Dì ơi, mẹ con liệu có đồng ý không ạ?”
“Bà ấy nhất định phải đồng ý, đây là sinh nhật 18 tuổi của con mà…” Dì út ngừng lại một chút, ánh mắt đầy xót xa nhìn tôi. “Dì đã chuyển cho con 500 tệ qua WeChat rồi, số tiền này mẹ con không biết đâu. Con muốn nạp game cũng được, nhưng đừng chơi game thẻ bài nha.”
Dì nói xong liền giúp tôi đóng cửa phòng lại. Tôi ôm chặt chiếc điện thoại, cuộn tròn trong chăn ấm, không nỡ ngủ một chút nào.
Sự tự do trong đêm nay thật quý giá, trong lòng tôi tràn đầy sự biết ơn dành cho dì út.
Mặc dù dì là em ruột của mẹ tôi, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác. Dì vừa biết kiếm tiền lại thích vui chơi. Dù đã kết hôn và có con, mỗi năm dì vẫn tự mình đi du lịch, sống một cuộc sống rực rỡ và thấu hiểu. Mẹ tôi không chỉ không thể kiểm soát được dì mà còn có phần sợ dì nữa.
Bởi vì mỗi lần gặp mẹ tôi, dì út đều khuyên mẹ đừng vì tôi mà trở thành bà nội trợ, hãy tìm việc gì đó cho bản thân làm. Lối suy nghĩ rõ ràng và logic của dì khiến một người cố chấp như mẹ tôi cũng khó mà không bị lung lay. Vì vậy, mẹ tôi thường không cho tôi đến nhà dì, chỉ sợ dì sẽ dẫn tôi đi chệch hướng.
Thế nhưng tôi lại cho rằng dì nói hoàn toàn đúng: “Học là vì bản thân mình. Nếu Thanh Thanh hiểu được điều đó, thì chị không cần phải lo lắng 24 giờ mỗi ngày. Còn nếu con bé không hiểu, dù chị có lo lắng đến 25 giờ một ngày cũng vô ích.”
Tôi đã sớm hiểu ý nghĩa của việc học và cũng yêu thích việc học. Vì vậy, từ tiểu học đến năm cuối cấp ba, trong mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông hay cuối tuần, tôi đều ngoan ngoãn tham gia hết lớp học thêm này đến lớp học thêm khác.
Kết quả của sự nỗ lực là tôi có thành tích xuất sắc, luôn đứng trong top đầu. Thế nhưng mẹ tôi lại chưa bao giờ hài lòng.
Khi tôi thi tốt, bà có thể tìm ra những lỗi sai không đáng có để trách mắng tôi bất cẩn hết lần này đến lần khác.
Còn khi tôi thi không tốt, như lần này, từ lúc có điểm bà đã bắt đầu cằn nhằn, lặp đi lặp lại vô số lần, thậm chí còn công khai chỉ trích tôi trong đêm giao thừa.
Bà có thói quen hạ thấp tôi xuống tận đáy để thể hiện quyền kiểm soát của mình.
Bà cho rằng tôi nên ngưỡng mộ, nghe lời và biết ơn bà, vì bà đã dành cho tôi tình mẫu tử vĩ đại như biển cả: “Thanh Thanh, trên thế giới này, không ai yêu con hơn mẹ.”
Đúng vậy, nhưng đồng thời, trên thế giới này cũng không ai khiến tôi ngột ngạt hơn mẹ. Sự kiểm soát của bà đối với tôi, từ thể chất đến tinh thần, đã len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của tôi.
Nếu không nhờ dì út xuất hiện kịp thời như một vị thần cứu tinh, tôi nghĩ đêm nay tôi đã bị chính thứ tình yêu ngột ngạt ấy bóp nghẹt đến nghẹt thở rồi.