09
Nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian để tưởng tượng phản ứng của mẹ nữa.
Bước đi trong làn gió tự do, tôi vui sướng như một chú chim nhỏ vừa thoát khỏi lồng.
Mỗi bước chân tôi đi đều tràn đầy niềm hân hoan. Không còn phải lo lắng bị ai đó chỉ trích vì tư thế đi không đúng, cũng không còn ai hối thúc tôi phải đi nhanh hơn. Những dây thần kinh luôn căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tôi hít thở thật sâu bầu không khí nơi đây, không ngừng nghỉ mà bắt đầu thực hiện danh sách ước mơ của mình.
Khi đang ăn ngấu nghiến trong một tiệm bánh ngọt, một cô chú tốt bụng đã nhắc nhở tôi:
“Cháu gái nhỏ, đừng ăn vội thế.”
Tôi sững người, chợt nhận ra rằng dù tôi đang ở một thành phố khác, ảnh hưởng của mẹ đối với tôi vẫn như một cơn ác mộng, bám lấy tôi không rời.
Tôi sợ rằng trong khoảnh khắc tiếp theo, mẹ sẽ giống như trước đây, bất ngờ xông vào từ cửa, giật lấy chiếc bánh ngọt trên tay tôi, chất vấn tôi tại sao lại lãng phí thời gian để ăn những thứ rác rưởi như vậy, rồi thô bạo kéo tôi về nhà học bài.
Nhưng may mắn thay, cho đến khi tôi ăn xong hết tất cả bánh, mẹ vẫn không xuất hiện.
Khi mẹ và dì út tìm thấy tôi, tôi đang chụp ảnh ngoại cảnh bên hồ trong công viên.
Đầu xuân, thời tiết hơi se lạnh. Tôi mặc chiếc sườn xám mà mình hằng ao ước, cúi thấp đôi mắt, tưởng tượng mình là Lâm Huệ Ân tràn đầy khí chất và phong thái.
Thế nhưng, đột nhiên, mẹ tôi xuất hiện như một con báo săn mồi, lao thẳng về phía tôi.
Bà tát tôi một cái thật mạnh.
Âm thanh của cái tát vang dội cùng với những lời lẽ độc ác của bà đã kéo tôi rơi thẳng xuống vực sâu tuyệt vọng:
“Hà Thanh Thanh, mày ăn mặc như thế này là muốn quyến rũ ai hả?”
Tôi ôm lấy má đang bỏng rát, nước mắt trào ra đầy trong khóe mắt.
Tôi không muốn quyến rũ ai cả, tôi chỉ muốn lưu lại hình ảnh của tuổi 18, tại sao mẹ lại nghĩ xấu về tôi như vậy?
Chưa kịp để tôi giải thích, mẹ đã lao tới giật lấy chiếc sườn xám của tôi, vừa kéo vừa mắng nhiếc tôi bằng những lời lẽ cay độc nhất:
“Lúc trước tao không nên sinh ra con đĩ như mày, thật là mất mặt xấu hổ!”
Dì út cố gắng hết sức để ngăn cản nhưng không thể giữ nổi mẹ tôi đang nổi cơn thịnh nộ.
Nhiếp ảnh gia sợ chiếc sườn xám bị hỏng nên vội vàng bước tới. Anh ấy kéo mẹ tôi ra, nhưng mẹ lại trút cơn giận lên người anh ta.
“Mày có quan hệ gì với con gái tao? Có phải mày dụ dỗ nó bỏ nhà đi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Trong máy ảnh của mày có phải có ảnh của con tao không? Mau đưa máy ảnh đây cho tao!”
Nhất Phiến Băng Tâm
“Không đưa? Mày dựa vào cái gì mà không đưa? Con gái tao vẫn còn là học sinh, mày dụ dỗ nó thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Mẹ tôi phát điên, cố giật lấy máy ảnh từ tay nhiếp ảnh gia. Trong lúc giằng co, chiếc máy ảnh trị giá hàng chục nghìn tệ rơi xuống đất với một tiếng “rầm”.
Điều này hoàn toàn chọc giận nhiếp ảnh gia.
Anh ấy túm lấy mẹ tôi, bảo trợ lý gọi cảnh sát.
Nhưng mẹ tôi vẫn lớn tiếng buộc tội nhiếp ảnh gia dụ dỗ học sinh trung học, lời lẽ vô cùng khó nghe.
Tôi nhìn người phụ nữ trước mắt — người đã không ngần ngại dựng chuyện bôi nhọ chính con gái ruột của mình — mà toàn thân run rẩy.
Thậm chí, trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ, hay là cứ nhảy xuống hồ, kết thúc tất cả mọi chuyện.
Nhưng lúc ấy, đám đông hiếu kỳ đã vây quanh chúng tôi, không ít người còn lấy điện thoại ra quay phim.
Dì út sợ tôi bị ảnh hưởng, vội vàng để lại số điện thoại cho nhiếp ảnh gia rồi kéo tôi rời khỏi đám đông.
Trên xe taxi, tôi và dì út đều im lặng rất lâu.
Cuối cùng, tôi là người lên tiếng trước:
“Dì ơi, dì có thể gọi điện cho bố con, ông bà ngoại và cậu được không? Bảo họ đến nhà dì, con có chuyện muốn nói với mọi người.”
10
Khi trở về nhà dì út, bố và những người thân khác đã ngồi chờ trong phòng khách.
Ông bà ngoại sau khi nghe dì út kể về lý do tôi bỏ học đã an ủi tôi đầy cảm thông:
“Thanh Thanh, cố gắng chịu đựng thêm vài tháng nữa thôi, đợi con thi đỗ đại học rồi sẽ ổn cả.”
Tôi nhìn sang bố. Ông có vẻ thất vọng về tôi, nhưng cảm xúc của ông vẫn ổn định hơn mẹ:
“Thanh Thanh, sau này đừng tùy tiện như vậy nữa. Thầy cô và mọi người trong gia đình đều rất lo lắng cho con.”
Tôi mấp máy môi, lấy hết can đảm để nói ra nguyện vọng của mình:
“Bố, con muốn ở ký túc xá.”
“Ở ký túc xá sao?”
“Vâng, mấy tháng cuối trước kỳ thi đại học, con muốn được yên tĩnh để tập trung ôn thi.”