Tôi Không PHải Cây Liễu Cô Độc

Chương 1



Tôi lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà.

 

Mẹ tôi bị lừa bán vào làng, rồi bị ép sinh ra tôi.

 

Năm tôi sáu tuổi, ba lâm bệnh nặng, mẹ nhân lúc đó bỏ trốn.

 

Từ đó, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi cha mẹ.

 

Bác cả và bác gái bảo tôi là sao chổi, dứt khoát không chịu nuôi tôi.

 

Thế nhưng, sau này xảy ra một chuyện — họ lại muốn tranh nhau giành tôi về…

 

Chương 1:

 

Tôi thường mơ thấy mùa đông năm đó — cái đêm mẹ bỏ đi.

 

Lạnh lắm.

 

Những cột băng dưới mái hiên dài bằng cả cánh tay tôi.

 

Ba sốt mê man mấy ngày liền, miệng cứ lẩm bẩm: “Dám bỏ trốn, tao đ.á.n.h gãy chân mày.”

 

Tối xuống, gió lớn tuyết dày.

 

Mẹ mặc chiếc áo lính dày cộm của ba, hấp tấp bước ra ngoài.

 

Tôi chạy theo ra sân, níu lấy vạt áo mẹ, nghẹn ngào: “Mẹ ơi, cho con đi với, được không?”

 

Mẹ khụy xuống, mắt đỏ hoe, từng chút từng chút vuốt ve mặt tôi.

 

Tôi ngửi thấy mùi tanh của m.á.u thoang thoảng trên người mẹ.

 

Mẹ cười với tôi: “Tiểu Viễn, dắt con theo thì mẹ đi không được.”

 

“Mẹ vốn không nên sinh con ra… xin lỗi con!”

 

Mẹ hất tay tôi ra, đứng dậy nhìn xuống, nụ cười vừa rồi đã biến mất.

 

Bà chỉ lạnh nhạt nói: “Con có thể gọi người đến.”

 

Mẹ quay lưng bỏ đi.

 

Tôi há miệng định gọi, nhưng gió lạnh cuốn theo từng bông tuyết, nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Tôi đứng đó, mở to mắt nhìn bóng lưng mẹ dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.

 

Hai ngày sau, ba tôi qua đời.

 

Trong tang lễ, bác cả túm tóc tôi, ấn mạnh đầu tôi xuống nền đất rải sỏi:

 

“Con tiện nhân này, có phải mày thả mẹ mày không?”

 

“Khóc đi! Người c.h.ế.t là ba mày đấy, sao mày không khóc?!”

 

Nhưng tôi không khóc được.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Trong ký ức của tôi, ba chỉ toàn đ.á.n.h mắng tôi:

 

“Ông đây vất vả lắm mới có được đứa con, sao lại đẻ ra thứ phá của như mày chứ!”

 

“Tao đi vay tiền cưới vợ là để sinh con trai nối dõi.”

 

“Lúc đó đáng ra nên để Vương Ma Tử dẫn mày đi, đổi lại một đứa con trai mới phải.”

 



 

Mẹ đôi lúc cũng ra mặt bênh tôi, nhưng phần lớn chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

 

Bà cũng không yêu tôi.

 

Tôi hiểu mà.

 

Nhưng bà vẫn đỡ hơn ba — bà không đ.á.n.h c.h.ử.i tôi, thỉnh thoảng còn dạy tôi đếm số, đọc chữ cái abcd.

 

Ở quê có tục lệ: khi đưa tang, đám ma đi ngang nhà ai, nhà đó phải đốt pháo tiễn biệt.

 

Là đứa con duy nhất của ba, tôi phải quỳ lạy từng nhà để cảm tạ.

 

Tuyết rơi dày quá, làm mờ cả mắt tôi.

 

Tôi quỳ gối, lớp tuyết sâu trắng xóa dâng lên từng chút như dòng cát lún, muốn nhấn chìm tôi.

 

Chôn cất xong đã là hai tám tháng Chạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sắp Tết rồi.

 

Chú Triệu – bí thư thôn gọi bác cả tôi tới: “Tiểu Viễn là cháu ruột của anh, sau này cứ để nó sống cùng anh.”

 

“Cũng chẳng phải nuôi không công đâu, sau này nó còn phải gả chồng, đất nhà nó sẽ thuộc về anh.”

 

Bác cả mặt dài thượt không nói lời nào, còn bác gái thì nhảy dựng lên.

 

“Con sao chổi này khắc c.h.ế.t ba nó, lại khắc mẹ nó bỏ đi. Tôi không nuôi đâu.”

 

“Với lại cái nền nhà đó đáng bao nhiêu chứ? Sau này nó học tiểu học, trung học, tiền học phí tốn kém lắm.”

 

“Tôi đã có ba đứa con rồi, làm sao nuôi thêm được một đứa ăn bám nữa?”

 

Lúc đó dù đã có chính sách giáo d.ụ.c bắt buộc chín năm, nhưng tiểu học và trung học vẫn phải đóng học phí và các khoản linh tinh.

 

Một học kỳ hai ba trăm tệ, với gia đình làm nông mà nói, đúng là khoản tiền không nhỏ.

 

Hơn nữa, bác gái xưa nay vẫn ghét mẹ tôi.

 

Bà ta thường thêm mắm dặm muối, xúi giục ba đ.á.n.h mẹ.

 

Lúc nhỏ tôi không hiểu sự ác độc ấy.

 

Lớn lên mới dần nhận ra — có lẽ đó là lòng đố kỵ của những con gián xấu xí sống trong góc tối, với những con chim xanh xinh đẹp có thể tự do tung cánh bay khắp trời cao.

 

Họ không chịu nhận nuôi tôi, nên bí thư thôn đành mang tôi về nhà mình.

 

Ông có hai đứa con.

 

Chị Nhạc Nhạc học lớp tám, anh Thông học lớp sáu, bà nội lại yếu, kinh tế nhà ông cũng rất eo hẹp.

 

Dù vậy, dì Triệu vẫn tranh thủ ngày 29 Tết, xuống thị trấn mua cho tôi một chiếc áo bông đỏ rực.

 

Bà xoa đầu tôi: “Trẻ con không cần quá câu nệ, Tết nhất phải mặc cho tươi tắn chút mới được.”

 

Sáng mùng Một, bí thư thôn bảo tôi tới nhà bác cả và bác gái chúc Tết.

 

“Dù người lớn có thế nào, làm con cháu vẫn phải giữ bổn phận.”

 

Tôi dẫm tuyết đi đến.

 

Nhà bác gái đang chuẩn bị vớt nồi bánh chẻo nhân thịt heo trộn với cần tây.

 

Vừa thấy tôi, bác gái “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

 

Lát sau mở ra lại, nồi bánh chẻo đã sạch trơn, trong tủ bát chỉ còn bốc hơi nóng nghi ngút.

 

Thực ra không cần đề phòng như thế, vì tôi vốn không ăn được cần tây.

 

Cả dịp Tết năm ấy, trời xấu suốt.

 

Tuyết vẫn bay trắng xóa ngoài sân, chúng tôi rúc vào nhà chính sưởi ấm.

 

Chị Nhạc Nhạc dùng than củi viết chữ xuống nền đất, dạy tôi đ.á.n.h vần: “a, b, c, d…”

 

Lò than tí tách cháy, khoai nướng bị cháy khét.

 

Chị Nhạc Nhạc moi ra, liền cùng anh Thông tranh nhau củ lớn nhất.

 

Anh Thông giành được.

 

Anh ấy ném củ khoai về phía tôi đang ngơ ngác nhìn bên cạnh: “Nè, cho em đó.”

 

Thế là, đứa nhỏ tuổi nhất như tôi lại được ăn củ khoai to nhất.

 

Vị ngọt của khoai từ miệng lan xuống tận tim.

 

Lúc ấy tôi nghĩ: được ăn no, có người cưng chiều, nhường nhịn mình — chắc đây là những ngày hạnh phúc nhất trên đời rồi.

 

Qua rằm, bí thư thôn mang về một tờ phiếu chuyển tiền ba trăm tệ.

 

Là mẹ gửi về.

 

Còn kèm theo một bức thư, đại ý là nhờ bí thư giúp chăm sóc tôi, sau này bà sẽ gửi tiền đều đặn mỗi tháng.

 

Bí thư là người ngay thẳng, chuyện này ông không giấu dân làng.

 

Vừa mới rút tiền về đến nhà, bác gái đã tới tìm tôi.

 

Bà ta ôm chặt lấy tôi, vừa gào vừa khóc: “Tiểu Viễn ơi, đứa nhỏ đáng thương của bác…”

 

“Bác ngày đêm đều nhớ đến con, lo lắng cho con không yên. Con là cháu bác, hôm nay phải theo bác về nhà!”