Nhà chú Triệu đúng là vẫn còn chật vật.
Nhưng anh Tùng nửa năm trước đã xin được việc ổn định, giờ cũng có lương đều đều.
Anh Hạc nghỉ hè không về, ở lại thành phố dạy thêm hai nơi.
Chân của chú Hạ dưỡng gần nửa năm, tháng rồi đã có thể xuống ruộng làm việc.
“Bên làng Vương mới mở nhà máy trà, thím cũng vào đó làm rồi.”
Tay thím Hạ siết chặt lấy vai tôi:
“Cố thêm chút nữa, chịu đựng thêm chút nữa.”
“Chẳng có cái hố nào mà không nhảy qua được đâu.
“Đừng có bận tâm gì hết, cứ yên tâm mà học cho tốt!”
Kỳ nghỉ hè, tôi ngỏ ý muốn ở lại phụ giúp làm việc, nhưng thím Hạ và dì Triệu nhất quyết không cho.
“Hai năm nữa là xong hết rồi, con cứ dồn toàn bộ tâm trí vào học hành, mấy việc nhà lặt vặt này thiếu con cũng chẳng c.h.ế.t ai.”
Thím Hạ chuẩn bị học phí cho tôi.
Chú Triệu cho tôi năm trăm tệ tiền sinh hoạt:
“Cứ cầm dùng trước, tháng sau về chú đưa tiếp.”
Chú Hạ thì đạp xe chở tôi ra thị trấn bắt xe buýt lên trường.
Xe buýt chỉ mất hai tệ, nhưng từ đầu làng ra thị trấn nếu đi xe khách nhỏ thì tốn sáu tệ.
Xe sắp khởi hành, chú Hạ móc ra tờ một trăm tệ, đưa qua cửa sổ nhét vào lòng tôi.
“Cầm lấy đi mua hai đôi giày.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Vẫn là đôi dép đã mua từ năm lớp tám — hư hết mấy chỗ, tôi dùng kìm nóng đốt chảy rồi dán lại.
Giày đã chật rồi, bó sát mu bàn chân, nửa bàn chân trước còn thò cả ra ngoài.
Chú Hạ đạp xe đuổi theo xe buýt một đoạn, vừa đạp vừa gọi lớn:
“Chọn đôi nào con thích ấy, đừng tiếc tiền!”
Gió lớn quá.
Cát bụi thổi vào mắt.
Khiến tôi muốn khóc.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không mua giày.
Vì chị Nhạc Nhạc đã nhờ người mang cho tôi một thùng đồ lớn.
Bên trong là rất nhiều quần áo và giày dép cũ.
Bảo là đồ cũ, nhưng nhìn qua cũng thấy có mấy món gần như chưa mặc bao giờ.
Chị ấy còn gọi điện thẳng đến phòng quản lý ký túc xá:
“Tiểu Viễn, toàn là đồ cũ của mấy đứa bạn chị thôi, chị đã giặt sạch hết rồi.”
“Em đừng chê nhé.”
“Không chê đâu ạ, quần áo còn rất tốt, còn tốt hơn đồ ngoài chợ sỉ nhiều.”
“Ừ, đồ của tụi nó toàn là hàng hiệu cả.” Chị Nhạc Nhạc dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tiểu Viễn, đừng lo chuyện học phí nữa. Còn nửa năm nữa là chị được đi thực tập rồi.”
“Chị là học viên cao học, sau này lương sẽ cao lắm. Em cứ yên tâm học hành đi.”
“Vâng.”
Quần áo rất nhiều, đủ cho cả bốn mùa. Tôi cao, nên có vài món mặc không vừa.
Tôi chia lại một phần cho Giang Tán.
Cô ấy cũng thích lắm, bảo đã nhiều năm rồi không được mặc đồ chất lượng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ vì tâm trí tôi đã yên ổn hơn, không còn phải lo chuyện học phí nữa.
Hoặc cũng có thể là sau khi phân ban, tôi tập trung hơn.
Thêm vào đó, Giang Tán vẫn luôn giúp đỡ tôi, chia sẻ phương pháp học của cô ấy.
Kết quả là sau khi phân lớp, thành tích của tôi tiến bộ thấy rõ.
Trải qua một năm cố gắng miệt mài, trước khi bước vào lớp 12, tôi đã lọt vào danh sách cuối cùng của lớp chọn với vị trí 95 toàn khối.
Tôi và Giang Tán cùng được xếp vào lớp 2 ban tự nhiên.
Tôi còn nhớ rõ tối hôm đó, hai đứa ôm nhau khóc như mưa.
Chúng tôi nói không sợ trời không sợ đất, rằng nhất định sẽ cùng nhau thi đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Bây giờ nhìn lại —
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Năm lớp 12 ấy là khoảng thời gian tôi sống có mục tiêu rõ ràng và chăm chỉ nhất trong đời.
Tôi và Giang Tán dậy từ năm giờ sáng, ngủ lúc mười một giờ đêm. Trên khán đài sân thể d.ụ.c mùa thu, ở hành lang mùa đông, dưới giàn hồng tường vi mùa xuân, bên gốc dã hương mùa hạ…
Chúng tôi cùng nhau học từ vựng, ôn ngữ pháp.
Chúng tôi cùng nhau học thuộc thơ từ, thi đố toán với nhau.
Không biết từ lúc nào, tôi từ người ngước nhìn đã trở thành người theo sau.
Từ người theo sau lại dần trở thành người đồng hành.
Tôi dần dần theo kịp bước chân của Giang Tán.
Trước đây toàn là cô ấy dạy tôi, nhưng giờ đây rất nhiều lúc, chúng tôi đã có thể đồng điệu với nhau.
Dĩ nhiên, thứ hạng của cô ấy vẫn luôn nhỉnh hơn tôi một bậc.
Nhà của bí thư thôn và thím Hạ giờ cũng đã vượt qua giai đoạn khó khăn.
Chú Hạ thỉnh thoảng lên thành phố làm công, sẽ mang cho tôi hũ thức ăn.
Từ những món ngày trước như củ cải muối, đậu khô xào cay, giờ đã thành cá chiên, thịt bằm khô, thịt gà chiên, trứng kho…
Ngày tháng trôi qua vùn vụt.
Kỳ thi đại học mà tôi đã ôn luyện suốt ba năm, cuối cùng cũng đến.
Địa điểm thi của tôi không nằm ở trường cũ mà là trường Tam Trung.
Vì hơi xa, nhà trường sắp xếp cho chúng tôi ở lại khách sạn gần trường để tránh mất thời gian đi lại.
Ngày thi kết thúc, tôi bước ra khỏi phòng thi.
Bên ngoài chen chúc đông nghẹt người nhà đến đón con.
Tôi nhìn những gia đình ôm chầm lấy nhau, bất giác cảm thấy chạnh lòng.
Đúng lúc ấy, trong đám đông vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Tiểu Viễn!”
Tôi nghe tiếng gọi nhìn sang, chỉ thấy thím Hạ đang cố kiễng chân vẫy tay về phía tôi, vừa chen qua đám người vừa nói:
“Nhường một chút, nhường một chút…”
Tôi cũng len về phía họ, đợi dòng người tản ra bớt mới phát hiện, dì Triệu và chú Hạ cũng đều có mặt.
Dì Triệu kéo vội chiếc sườn xám trên người, ánh mắt oán trách liếc sang thím Hạ:
“Đã bảo bà mặc mà không chịu mặc, tôi từng này tuổi rồi còn ra thể thống gì nữa.”
Thím Hạ cười hề hề:
“Tôi mặc không vừa mà, chiếc váy này đang giảm giá chỉ còn một cái. Như vậy chẳng phải rất được sao?”
“Được cái gì mà được, đỏ rực cả người, tôi cũng năm mươi rồi…”
Thím Hạ đáp:
“Chẳng phải để lấy chút điềm lành, khai bút là thắng đó sao. Bà nhịn thêm chút nữa đi.”