Tôi nghe họ nói qua nói lại, trong lòng nghẹn ngào không chịu nổi, nước mắt cứ thế trào ra.
“Chú Hạ, thím Hạ, dì Triệu ơi, sao mọi người đều đến vậy ạ?”
Dì Triệu dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi, dịu dàng nói:
“Khóc gì chứ, ngốc quá đi mất!”
“Con nhà người ta thi xong thì có người nhà đến đón, sao con lại không có được chứ?”
“Người đến đón con còn nhiều hơn họ đấy.”
Đúng lúc ấy có bạn cùng lớp đi ngang qua, hỏi:
“Tiểu Viễn, nhà cậu cũng đến đón cậu rồi à?”
Tôi khoác tay dì Triệu và thím Hạ, lại chỉ sang chú Hạ đang đứng xa hơn một chút, vừa rưng rưng vừa cười:
“Ừ, họ đều là người nhà tớ.”
Chú Hạ chở cả đám chúng tôi bằng xe máy về nhà.
Quá tải nghiêm trọng, xe chạy rất chậm.
Chúng tôi chạy theo hướng hoàng hôn đang buông xuống.
Ánh ráng chiều rực rỡ phủ khắp người.
Gió chiều mang theo mùi vị rất đặc biệt.
Phân biệt kỹ mới nhận ra, thì ra là mùi xà phòng vương trên áo dì Triệu, hòa lẫn với hương cỏ cây ven đường.
Trước khi có điểm thi, bác gái tung tin đồn khắp xóm:
“Tôi đi xem thầy bói rồi. Đời này nhà họ Hướng chẳng ai có số vào trường đại học trọng điểm đâu.”
“Con bé Tiểu Viễn chắc lần này cũng tiêu rồi.”
“Con mụ Triệu chân to với con Hạ mồm loa làm vụ mua bán lỗ vốn quá chừng. Nếu mà nghe lời tôi, cho nó nghỉ học đi làm từ lúc tốt nghiệp cấp hai, giờ e là đã xây được nửa cái nhà lầu rồi!”
Thím Hạ tức đến mức sau khi tan ca về, đứng bên bờ sông hét lại qua sông:
“Bà ăn cứt hả, miệng thúi quá trời?”
“Thằng cha bói toán nào dám nói Tiểu Viễn thi không đậu, tôi đập nát sạp của hắn!”
“Chu mặt heo kia, ăn nói cho có đức chút đi, không thì coi chừng sau này ăn cơm không có chén, xào rau không có muối, đi cầu không có giấy, lỡ tay rớt mẹ xuống hố phân…”
…
Tôi giúp thím Hạ và dì Triệu làm đồng mười mấy ngày.
Cuối cùng cũng đến ngày có điểm.
Để tiện làm việc, chú Hạ mua một cái điện thoại Nokia cũ.
Ngày thường thì cưng như trứng mỏng, gần như không cho thím Hạ động vào.
Thế mà hôm nay lại để điện thoại ở nhà rồi đi làm:
“Lát nữa để Tiểu Viễn dùng máy này tra điểm cho lẹ, nhanh hơn điện thoại bàn!”
Thực tế là…
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Tôi còn chưa tra xong bằng điện thoại, thì bí thư đã gọi được tổng đài bằng điện thoại bàn.
Nhập số báo danh vào, mấy giây đó tim tôi như ngừng đập.
Tôi nghe thấy tiếng phát ra từ trong điện thoại: “Tổng điểm 632.”
Vì bật loa ngoài nên cả căn phòng đều nghe thấy.
Thím Hạ l.i.ế.m môi, nói: “Mọi người nghe rõ chưa, là 632 đúng không?”
Bí thư thôn gật đầu rồi nhấn nút để phát lại lần nữa.
Thím Hạ vỗ đùi, cười phá lên: “Đúng thật là 632!”
Vừa cười, mắt bà lại đỏ hoe: “Đúng thật là 632, Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Niệm xong, bà vừa lau nước mắt vừa sụt sịt mũi: “Tôi phải đi tìm con mụ Chu mặt to, báo cho bà ta tin tốt này.
“Chọc tức c.h.ế.t bà ta!”
Bà hớn hở bỏ đi.
Dì Triệu lau khóe mắt: “Chuyện vui lớn, chuyện vui nhất đời, để dì đi làm thịt con ngỗng.”
Tôi kéo tay bà lại: “Không phải để dành con ngỗng đó ăn Tết sao?”
Dì Triệu trừng mắt nhìn tôi một cái: “Thi được điểm cao thế này không đáng mừng hơn ăn Tết chắc?”
Tôi gọi cho Giang Tán, cô ấy vội vàng hỏi: “Tớ đang định gọi cho cậu, cậu thi được bao nhiêu?”
“632, còn cậu?”
“654.”
Hai đứa tôi ôm điện thoại cười ha hả, rồi lại cùng lúc nghẹn ngào.
Là chiến hữu, có lẽ chỉ có nhau mới hiểu được — suốt quãng đường này, chúng tôi đã vượt qua bao nhiêu gian khổ, đã bỏ ra biết bao công sức và mồ hôi.
Giang Tán vào đại học ở Bắc Kinh.
Còn tôi, cuối cùng chọn một ngôi trường ở Thượng Hải.
Bí thư thôn hiểu ý, hỏi:
“Cháu vẫn chưa buông được mẹ mình sao?”
“Tạm gọi là không buông được thì cũng không hẳn,” tôi đáp. “Chỉ là trong lòng còn điều chưa rõ, muốn hỏi cho rõ ràng thôi.”
Bí thư nói muốn tổ chức tiệc mừng tôi đậu đại học, tiện thể gom chút tiền mừng làm phí sinh hoạt cho tôi.
Tôi hơi do dự:
“Nhưng cháu ngại quá, trước mắt chưa có khả năng trả lễ…”
Ở quê, tiền mừng đều có đi có lại. Người ta đến ăn tiệc, ghi tên lên sổ, sau này họ có việc, mình cũng phải trả lễ cho đủ.
Vợ của anh Đại Ngưu bồng con, cười khúc khích:
“Trả gì mà trả?”
“Làng mình mấy khi có người học giỏi như em, chị mừng hai trăm tệ không chỉ để ăn bữa cơm, mà còn là góp phần ủng hộ sinh viên đại học nữa chứ! Tính ra thì nhà chị cũng có ‘con cháu học trường top’ rồi, nở mày nở mặt biết bao!”
Chú Mạnh với thím Mạnh vốn nổi tiếng tính toán chi li, nhưng vợ anh Đại Ngưu thì giống hệt thím Hạ — tính tình sảng khoái, không so đo.
Anh Đại Ngưu cũng rất nể vợ.
Những người khác cũng phụ họa:
“Đúng đó, đừng lo chuyện trả lễ, coi như giúp cháu có thêm tiền học là được rồi.”
Tiệc mừng đậu đại học tổ chức rất náo nhiệt.
Có người còn tự bỏ tiền mua pháo hoa về đốt cho vui.
Chỉ tiếc là ban ngày b.ắ.n pháo thì chỉ nghe tiếng nổ, chứ chẳng thấy được ánh sáng rực rỡ gì.
Mấy nhà trước đây từng nhận nuôi tôi lần lượt tới bắt chuyện:
“Tiểu Viễn, đừng lên thành phố rồi quên tụi bác nha, nhớ ghé về quê chơi đó.”
“Tiểu Viễn, mấy năm trước cháu học cấp ba, nhà bác đúng là chẳng xoay nổi tiền, cháu đừng trách nha.”
Thím Mạnh thì nói thẳng:
“Tiểu Viễn à, chuyện đất cát năm đó, đúng là thím xử tệ với cháu… Nhưng lúc đó nhà thật sự quá khó khăn…”
Trong những lúc tuyệt vọng nhất, tôi quả thật đã từng nghĩ — nếu như họ chịu giúp tôi một chút thì tốt biết bao.
Nhưng tôi không trách họ.
Ngay cả mẹ ruột còn có thể bỏ rơi tôi, thì sao tôi có thể mong người khác đối xử với tôi vô điều kiện được?
Ai nấy đều vui mừng cho tôi.
Chỉ riêng bác gái là mặt sầm như trời sắp mưa.