Tôi Không PHải Cây Liễu Cô Độc

Chương 12



 

Thím Hạ thì cố tình chọc đúng chỗ đau:

 

“Chu mặt to, cái lão thầy bói bà mời lần trước xem vận mệnh cũng chuẩn ghê ha.”

 

“Nhà họ Hướng của bà đúng là có một Văn Khúc tinh thật đấy — chính là Tiểu Viễn của bọn tôi, hahaha…”

 

Tôi cũng phụ họa:

 

“Phải đó, tất cả đều là nhờ bác gái tính vận mệnh giúp con đấy.”

 

Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, chắc tôi với thím Hạ đã c.h.ế.t đến tám trăm lần rồi.

 

Tôi làm hồ sơ vay vốn sinh viên, được tám ngàn tệ.

 

Tiền mừng tiệc đậu đại học, sau khi trừ hết chi phí, vẫn còn dư ba ngàn, bí thư thôn giao hết lại cho tôi.

 

Theo gợi ý của chị Nhạc Nhạc và anh Tùng, tôi chọn ngành đang rất hot khi ấy — kỹ thuật phần mềm.

 

Dĩ nhiên học phí cũng đắt hơn.

 

Sau khi đóng tiền học và tiền ký túc, tôi còn lại hơn ba ngàn tệ.

 

Tôi nghĩ, từng đó chắc đủ chi tiêu một năm.

 

Nhưng vật giá ở Thượng Hải cao hơn tôi tưởng nhiều — ngay cả cơm ở căn-tin cũng đắt gấp đôi hồi học cấp ba.

 

Tôi chỉ đành từ từ tìm cách kiếm thêm tiền.

 

Làm xong thủ tục nhập học, việc đầu tiên tôi làm là đến địa chỉ ghi trên phiếu chuyển tiền.

 

Trên xe buýt, tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu:

 

Khi gặp mẹ, tôi nên nói gì?

 

Nên cười thế nào?

 

Nếu bà hỏi tôi, tôi phải trả lời ra sao?

 

Tôi đi dọc theo con phố, dò từng số nhà một, cuối cùng — tôi đã tìm thấy nơi ấy.

 

Cánh cửa xoay lộng lẫy, tòa nhà cao chọc trời, dòng người qua lại ai nấy đều ăn mặc bóng bẩy, thời thượng.

 

Nơi này — là một trung tâm thương mại lớn.

 

Ở đây, hoàn toàn không có mẹ tôi.

 

Có lẽ, bà chưa từng mong tôi đến tìm.

 

Nhưng nếu vậy, tại sao bà lại gửi tiền cho tôi?

 

Tôi không sao hiểu nổi.

 

Chi phí sinh hoạt ở thành phố lớn rất cao — may mà cơ hội cũng nhiều.

 

Ban đầu tôi nhận làm đủ thứ công việc mà người khác chê bai.

 

Trời mưa to vẫn phải đi phát tờ rơi, cả người ướt như chuột lột.

 

Nắng chang chang, tôi mặc bộ đồ thú nhồi bông nhảy múa giữa đường — đến khi cởi ra, toàn thân không chỗ nào còn khô ráo.

 

Đi tàu điện ngầm, vì mùi chua loét toát ra, không ai dám đứng gần tôi trong bán kính hai mét.

 

Sau đó, có một đàn anh làm thêm ở KFC chuẩn bị nghỉ để ôn thi cao học, liền giới thiệu tôi vào thay.

 

Cửa hàng đó nằm ngay khu thương mại, cực kỳ sầm uất.

 

Công việc cũng nhiều vô kể.

 

Từ sáng tới tối bận không ngơi tay.

 

Nhân viên được giảm giá lớn khi mua suất ăn, vậy mà tôi vẫn không nỡ bỏ tiền ra mua.

 

Tôi nhớ hôm đó là cuối tuần.

 

Tôi bận đến tận hơn hai giờ chiều vẫn chưa ăn gì.

 

Đúng lúc đó có một khách hàng gọi món xong mãi không tới lấy, quản lý theo đúng quy định đã gói lại rồi vứt vào thùng rác.

 

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn len lén tranh thủ lúc mọi người không chú ý, nhét vào lòng, giấu trong cặp sách.

 

Định lát nữa tìm chỗ kín mà ăn lén.

 

Tôi cũng coi như là người từng ăn hamburger rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thu lại dòng suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên, tôi liền nhìn thấy vị khách đang bước tới quầy gọi món.

 

Bà ấy dắt theo một bé gái tầm năm, sáu tuổi mặc váy công chúa, hơi cúi người xuống, nơi khóe mắt chân mày đều là nụ cười dịu dàng:

 

“Viên Viên, con muốn ăn gì nào?”

 

Khoảnh khắc ấy, đầu tôi như vang lên tiếng nổ ầm ầm.

 

Sự náo nhiệt trong cửa hàng dường như biến mất trong chớp mắt, cả thế giới của tôi bỗng lặng ngắt như tờ.

 

Tôi thấy chiếc ba lô nhỏ bé gái ấy đang đeo — là mẫu mới trưng ở quầy hàng trong trung tâm thương mại, một cái hơn cả ngàn tệ.

 

Tôi thấy chiếc túi xách người phụ nữ đang mang — là nhãn hiệu của cửa hàng ngay tầng trên, nghe đâu rẻ nhất cũng phải mấy chục ngàn tệ.

 

Tôi thấy cô bé ngẩng đầu nhìn lên bảng thực đơn, miệng mấp máy nói gì đó.

 

Bà ấy trông y hệt trong ký ức.

 

Không—

 

Bà ấy còn trẻ hơn, xinh đẹp hơn trong ký ức, giống như đóa bách hợp duy nhất mọc trên vách đá.

 

Tôi run run môi, hai chữ “mẹ ơi” nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Nhưng không hiểu sao— Như thể có một nhúm bông nhét chặt ở đó, không cho hai chữ kia thoát ra.

 

Mắt tôi đã nhòe đi, ươn ướt cả vùng.

 

Quản lý kéo mạnh tôi một cái: “Hướng Viễn, ngẩn ra làm gì đấy, khách đang gọi món kìa!”

 

Ánh mắt mẹ lập tức quét sang tôi.

 

Bà nheo mắt lại, thu nụ cười, đ.á.n.h giá tôi rồi hỏi: “Cháu tên gì?”

 

“Con tên…”

 

Bé gái giục: “Mẹ ơi, con đói rồi, con đói rồi.”

 

Bà ấy lập tức thu ánh nhìn về, nở nụ cười: “Xin lỗi xin lỗi, mẹ gọi ngay đây.”

 

Bà ấy gọi một bàn đầy đồ ăn.

 

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông cao ráo nho nhã bước vào, đặt chìa khóa xe lên bàn.

 

Một nhà ba người, vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.

 

Tôi nấp ở góc, lặng lẽ nhìn mẹ dịu dàng lau vết tương cà bên mép cô bé, nhẹ giọng dặn con ăn chậm thôi.

 

Tôi thấy trong mắt bà tràn đầy yêu thương.

 

Thì ra đây mới là con người thật của bà.

 

Cho đến khi rời đi, bà vẫn không nhìn tôi thêm một lần nào nữa.

 

Bà đã có một gia đình hạnh phúc, có một cô con gái mới.

 

Có lẽ…

 

Chắc bà sớm đã quên trên đời này còn có một đứa như tôi rồi.

 

Chiếc bánh hamburger tôi lén lấy kia, thật sự rất khó ăn.

 

Lạnh ngắt, cứng ngắc, lại chua chua đắng đắng.

 

Nhưng tôi vẫn từng miếng từng miếng ăn hết.

 

Bởi vì tôi không phải là cô bé mặc váy công chúa kia.

 

Tôi không có cái quyền được lãng phí đồ ăn.

 

Suốt một tuần sau đó, mẹ không quay lại nữa.

 

Tôi cứ ngỡ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Không ngờ, vào một buổi thứ Tư trời mưa tầm tã, bà dùng đầu ô chạm nhẹ vào lưng tôi: “Con tan làm lúc mấy giờ? Ông bà ngoại muốn gặp con.”

 

Đó là lần đầu tiên tôi gặp ông bà ngoại.

 

Tôi rất hoang mang, cũng rất hồi hộp.

 

Không hiểu vì sao sau bao năm không gặp, bà không nói với tôi câu nào, đã vội đưa tôi đến gặp ông bà ngoại.