Tôi Không PHải Cây Liễu Cô Độc

Chương 14



 

Là chị Nhạc Nhạc gọi đến.

 

Mới nói được vài câu, chị ấy đã nhận ra điều bất thường trong giọng tôi, hỏi:

 

“Tiểu Viễn, em gặp chuyện gì rồi đúng không?”

 

Tôi không kìm được nữa, bật khóc rồi vừa nức nở vừa kể.

 

Không biết đã khóc bao lâu, cảm xúc như được trút sạch, cả người rã rời mệt mỏi.

 

Chị Nhạc Nhạc nói:

 

“Tiểu Viễn, em ra cửa sổ đi nào. Bên em có trăng không?”

 

“Có, là trăng tròn.”

 

“Bên chị cũng vậy.” Giọng chị dịu dàng như gió mát, “Tiểu Viễn à, gia đình không nhất thiết phải do huyết thống quyết định. Người có thể làm mẹ em, không chỉ là người sinh ra em. Mẹ của chị, thím Hạ… chẳng phải họ đều là mẹ của em sao?”

 

“Tiểu Viễn, chúng ta là người một nhà. Họ là mẹ em, chị là chị em, A Thông, Tiểu Tùng, Tiểu Hạc là anh trai em. Chúng ta đều yêu em. Em chưa bao giờ là một đứa trẻ mồ côi. Chỉ cần chúng ta còn cùng nhìn thấy ánh trăng này—thì em vĩnh viễn không cô đơn.”

 

Khoảnh khắc ấy, tôi không kìm nổi nữa — chậm rãi ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối mà bật khóc nức nở.

 

Sau khi chị Nhạc Nhạc cúp máy, dì Triệu và thím Hạ cũng gọi đến.

 

Bình thường, họ rất tiết kiệm tiền điện thoại, vậy mà hôm nay lại nói chuyện với tôi rất lâu.

 

Cuối cùng, dì Triệu nói:

 

“Tiểu Viễn, trong lòng dì, con và Nhạc Nhạc chẳng khác gì con gái ruột của dì.”

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

“Người khác có công nhận con hay không cũng không quan trọng — dì sẽ làm mẹ con suốt đời này.”

 

Còn thím Hạ thì nói thẳng hơn:

 

“Mẹ ruột không nhận con thì kệ bà ta, con vẫn còn có thím với dì Triệu. Người khác chỉ có một người mẹ, con có đến hai — chẳng phải là điều tốt sao!”

 



 

Sau đó, cả anh Thông, anh Tùng và anh Hạc đều lần lượt gọi cho tôi.

 

Con người thật kỳ lạ.

 

Rõ ràng tôi biết họ đều thương tôi, nhưng trong lòng vẫn có nỗi sợ hãi mơ hồ.

 

Tôi sợ rằng vì tôi không cùng huyết thống với họ, họ chỉ thương tôi vì lòng tốt, vì thương hại.

 

Nếu là đứa trẻ đáng thương khác, họ cũng sẽ đối xử như vậy thôi.

 

Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu — Họ yêu tôi là vì tôi chính là tôi, tôi là Hướng Viễn.

 

Đêm hôm đó, tôi chắc chắn được một điều: Trên đời này, gia đình không chỉ được định nghĩa bằng huyết thống.

 

Nó còn được định nghĩa bằng tình yêu.

 

Chính tình yêu khiến chúng ta trở thành người một nhà.

 

Chính tình yêu khiến chúng ta không bao giờ cô đơn.

 

Mùa đông năm ấy, khi tôi về quê nghỉ Tết, đi giặt đồ cùng dì Triệu bên bờ sông, tôi phát hiện cây liễu cô độc năm nào đã biến mất — chỉ còn trơ lại một gốc cây trụi lá, trơ trọi giữa đất trời.

 

Tôi hỏi dì Triệu:

 

“Cây liễu đó đâu rồi ạ?”

 

Dì đáp:

 

“Bị chặt rồi.”

 

Tôi khẽ buồn lòng:

 

“Dùng làm củi đốt ạ?”

 

Dì xua tay:

 

“Sao có thể chứ? Cây liễu đó thân to lắm, con gái nhà lão Ngụy sang năm đám cưới, định dùng nó đóng một cái tủ quần áo đấy. Gỗ cây liễu làm tủ vừa chống mối mọt, lại không mục, mà cũng không quá nặng, rất tốt mà…”

 

Tôi nói khẽ:

 

“Cũng tốt thật, nhưng cứ thế mà mất đi thì vẫn thấy tiếc tiếc.”

 

Dì Triệu cúi xuống, gạt đám cỏ khô quanh gốc liễu rồi nói:

 

“Nó chưa c.h.ế.t đâu. Chỉ cần rễ vẫn còn, sang xuân năm sau nó sẽ lại nảy mầm, lớn lên. Biết đâu đợi con lấy chồng, có thể dùng nó đóng cho con một cái bàn trang điểm.”

 

Thì ra là thế.

 

Cây liễu chưa bao giờ cô độc.

 

Thứ ta nhìn thấy chỉ là những nhành liễu mềm yếu trên mặt đất.

 

Nhưng bên dưới — là cả một hệ thống rễ đan xen chằng chịt.

 

Dòng sông nhỏ cung cấp nước, mảnh đất cung cấp dinh dưỡng.

 

Những con giun, con kiến làm bạn cùng nó.

 

Đợi đến lúc gió xuân thổi qua nhân gian…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nó sẽ lại sống lại thôi.

 

PHIÊN NGOẠI

 

Ông bà ngoại có để lại cách liên lạc cho tôi.

 

Nhưng tôi chưa từng chủ động tìm họ.

 

Bởi vì tôi đã trưởng thành rồi.

 

Tôi đã vượt qua được bóng ma trong lòng mình.

 

Tôi không còn khao khát ánh nhìn của mẹ nữa.

 

Đã không yêu thì thôi — tôi cũng buông tay, để mẹ và chính mình đều được tự do.

 

Khoảng một năm sau, ông bà ngoại bắt đầu chủ động liên lạc lại với tôi.

 

Thỉnh thoảng bốn người chúng tôi sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.

 

Quan hệ ấy cứ nhạt nhẽo, xa gần lưng chừng như thế mà duy trì.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tiếp tục học lên cao học ở cùng trường.

 

Rồi định cư tại Thượng Hải, làm giáo viên trong một trường công.

 

Ông bà ngoại bắt đầu sốt sắng giới thiệu đối tượng cho tôi.

 

Nhưng tôi đã có bạn trai rồi — anh là đàn anh cùng ngành thời tôi học cao học.

 

Anh ra trường trước tôi, hai đứa cùng dành dụm, cuối cùng cũng mua được một căn hộ cũ nhỏ để làm nhà cưới.

 

Tôi mời mẹ đến dự lễ cưới của mình.

 

Mẹ nhíu mày:

 

“Nhất định phải để mẹ đi sao? Mẹ không muốn để người khác biết mẹ là mẹ của con.”

 

“Không phải mời mẹ đến để con dâng trà đâu. Nếu bận, mẹ khỏi đến cũng được.”

 

Mẹ ngập ngừng một chút rồi hỏi:

 

“Vậy ngày cưới của con, chẳng phải sẽ không có ba mẹ lên sân khấu sao?”

 

Tôi đáp:

 

“Không đâu, con có đến hai cặp ba mẹ mà.”

 

Cuối cùng, mẹ và ông bà ngoại vẫn đến.

 

Trong lễ cưới, tôi cùng chồng quỳ xuống dâng trà:

 

“Ba mẹ cả, xin mời dùng trà!”

 

“Ba mẹ hai, xin mời dùng trà!”

 

Nâng chén trà lên ngang đầu, dập đầu dâng trà.

 

Tạ ơn mọi người năm xưa đã thu nhận con.

 

Tạ ơn mọi người chưa từng buông bỏ con.

 

Tạ ơn mọi người đã coi đứa trẻ không cùng huyết thống như con là con ruột.

 

Tạ ơn mọi người — đã sưởi ấm linh hồn cô độc của con.

 

Chú Triệu và chú Hạ mắt đỏ hoe, dì Triệu và thím Hạ nghẹn ngào không thành tiếng.

 

“Được rồi, được rồi, mau đứng dậy đi, đứa nhỏ ngoan.”

 

Chú Triệu dặn dò chồng tôi:

 

“Tiểu Viễn mệnh khổ, đi được đến ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì. Chúng ta chẳng cầu mong gì, chỉ mong con sau này đối xử tốt với con bé. Đã là người một nhà thì nhất định phải đối đãi hết lòng.”

 

Dưới khán đài, có người khách khẽ thì thầm:

 

“Ủa sao cô dâu có tới hai cặp ba mẹ vậy?”

 

“Cô ấy mất ba từ năm sáu bảy tuổi, mẹ thì cũng bỏ đi. Hai cặp vợ chồng trong thôn thay nhau nuôi lớn cô ấy.”

 

“Họ còn lo cho cô ấy học đến cao học nữa kìa, đúng là tích đức vô cùng.”

 

“Chứ sao, tiếng ‘ba mẹ’ đó, gọi rất xứng đáng.”

 



 

Tôi rưng rưng đứng dậy.

 

Nhìn sang hàng ghế chính, thấy vẻ mặt lúng túng của mẹ cùng ông bà ngoại.

 

Liệu họ có hối hận không, có chút nào thương xót tôi không?

 

Không còn quan trọng nữa rồi.

 

Bởi vì — cây liễu đơn độc nơi bờ sông ấy, kỳ thật chưa từng cô đơn.

 

Hết.