Tôi Không PHải Cây Liễu Cô Độc

Chương 2



 

Dì Triệu nhất quyết không chịu để tôi đi.

 

Bác gái chống nạnh mắng c.h.ử.i om sòm:

 

“Tôi còn lạ gì hai vợ chồng nhà bà, chẳng phải định dùng tiền của Tiểu Viễn để nuôi Nhạc Nhạc với thằng Thông hay sao!”

 

“Tiểu Viễn là cháu ruột nhà họ Hướng, không tới lượt hai người mưu tính!”

 

Ở quê rất coi trọng huyết thống họ hàng.

 

Thế là bác gái vẫn kéo tôi về nhà — cùng với ba trăm tệ mỗi tháng kia.

 

Trời vừa tờ mờ sáng là tôi phải dậy.

 

Xách cái thùng to gần bằng người mình, đi ra ao giặt đồ.

 

Trời lạnh đến đóng băng, nước ao kết thành một lớp băng dày.

 

Phải tìm đá đập vỡ lớp băng ra mới giặt được.

 

Chẳng bao lâu tay tôi nổi đầy cước, ban đêm ngứa đến mức muốn phát điên.

 

Cho lợn, cho gà, cho vịt ăn cũng là việc của tôi.

 

Mùa xuân đến phải phụ trồng lạc, trồng khoai, hái chè, mò ốc, đặt lợp bắt tôm…

 

Mỗi lần bác gái tới nhà đồ tể mua thịt, đều ra sức khoe khoang: “Tôi đối xử với Tiểu Viễn đâu có tệ, cách dăm bữa nửa tháng là lại mua thịt cho nó ăn đấy chứ!”

 

Thường là bánh chẻo thịt trộn cần tây, thịt xào cần tây, thịt xào rau diếp cá, hoặc thịt xào rau ngổ.

 

Anh họ vừa ăn vừa nhễu mỡ, vừa làu bàu: “Mẹ, lần sau làm thịt xào ớt đi mà…”

 

Bác gái trợn mắt quát: “Câm miệng! Mày thì biết cái gì!”

 

Tôi hiểu — bà ta chẳng hề muốn cho tôi ăn.

 

Những món có mùi nồng ấy, chỉ cần ngửi thôi tôi đã buồn nôn, huống chi là nuốt vào bụng.

 

Mỗi bữa tôi chỉ được ăn một bát cơm, nên luôn giành phần xới cơm cho mọi người, để có thể nén chặt cơm trong bát của mình.

 

Mỗi món chỉ được gắp tối đa ba lần, nếu nhiều hơn, bác gái sẽ liếc tôi bằng ánh mắt sắc như dao.

 

Quần lót rách mấy lỗ, tôi cũng chẳng dám mở miệng xin mua cái mới.

 

Mỗi khi bác cả ra lệnh, tôi phải lập tức làm ngay — nếu chậm một chút, sẽ bị ông ta đá thẳng vào ngực.

 

Tôi không dám phản kháng.

 

Bởi tôi giống như cây liễu rủ yếu ớt ở bờ sông — cô độc và mong manh.

 

Không ai yêu thương tôi, cũng chẳng ai che chở cho tôi.

 

Tôi chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn và biết điều, mới có thể sống sót yên ổn.

 

Hồi đó, mỗi tối trước khi ngủ, tôi đều thầm ước: giá mà mình có thể lớn lên chỉ sau một đêm, thoát khỏi nơi này, đi tìm mẹ.

 

Tôi ngày đêm nghĩ về bà, rồi dần dần vẽ ra hình ảnh người mẹ trong lòng mình.

 

Mẹ rất yêu tôi, luôn nhớ thương tôi.

 

Bà đang cố gắng sống thật tốt, chỉ mong sớm có thể đón tôi đi.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Ba trăm tệ gửi đều đặn mỗi tháng — chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

 

Ngày nối ngày trôi qua, rồi mùa hạ cũng đến.

 

Tôi theo bác cả và bác gái ra đồng gặt lúa.

 

Trở về, mồ hôi đầm đìa khắp người, bác gái tiếc nước nóng nên bảo tôi ra suối sau núi tắm.

 

Đêm xuống, nước suối lạnh buốt.

 

Một nóng một lạnh, tôi bị cảm, đắp chăn mà vẫn run cầm cập.

 

Bác gái c.h.ử.i bới: “Đúng là giống con công chúa thành phố, yếu ớt khó chiều.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thế thì ở nhà nghỉ đi nhé… nhớ đảo lúa ngoài sân hai lần, cho heo ăn, dọn dẹp nhà cửa, rồi nấu cơm trưa luôn đó!”

 

Khoảng mười một giờ trưa, tôi thở dốc, cố chịu đựng cái nắng như thiêu như đốt để lật đống lúa đang phơi.

 

Cái cào gỗ trên tay nặng trĩu như cả ngàn cân.

 

Mặt trời chói chang thiêu rát da thịt, đầu tôi quay cuồng, tai ù đi — rồi ngã xuống.

 

Mặt đất bên dưới nóng bỏng, những hạt lúa khô nhọn hoắt cắm vào người tôi.

 

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ thoáng qua một ý nghĩ cuối cùng: nếu c.h.ế.t rồi, xuống dưới đất có gặp được ba không?

 

Ông ấy liệu có tiếp tục đ.á.n.h mắng tôi nữa không?

 

Sống đã khổ thế này.

 

Mà c.h.ế.t… hình như cũng chẳng phải là giải thoát.

 

Tôi bị đ.á.n.h thức bởi tiếng ồn ào ngoài sân.

 

Quạt trần trên đầu kẽo kẹt quay, bên đầu giường đặt một chiếc ghế gỗ, trên đó có bát cháo trứng loãng còn bốc hơi nghi ngút.

 

Chị Nhạc Nhạc trèo lên bàn học, rướn cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Ngoài kia, giọng the thé của bác gái vang khắp nửa ngôi làng:

 

“Triệu chân to, bà dựa vào cái gì mà không cho tôi mang Tiểu Viễn về?”

 

“Trẻ con bị ốm vặt thì có gì lạ, sốt tí mà cũng sợ c.h.ế.t chắc?”

 

“Chẳng phải bà vẫn còn thèm thuồng ba trăm tệ tiền kia sao?”

 

Dì Triệu tính vốn hiền lành, gần như chẳng bao giờ to tiếng với ai, vậy mà lúc này giọng bà run lên vì tức:

 

“Nó đang sốt mà bà còn bắt nó ra phơi lúa, tôi đi ngang qua còn không biết nó đã ngất bao lâu rồi!”

 

“Người nóng như lửa, tôi suýt không bế nổi!”

 

“Bà lấy tiền, không cho nó ăn uống tử tế thì thôi, lại còn bắt nó làm như trâu ngựa, lương tâm bà bị ch.ó tha mất rồi à?!”

 

Bác gái cười lạnh: “Có lương tâm thì bà nuôi đi!”

 

“Dù sao tiền cũng phải gửi cho chúng tôi. Năm đó mua mẹ nó về làm vợ, nhà tôi cũng bỏ ra không ít. Giờ coi như trả nợ!”

 

Không gian bên ngoài im lặng đến đáng sợ.

 

Tôi khẽ cười, nụ cười đắng nghét.

 

Vịn tường bước ra sau cửa, nghe thấy dì Triệu nói: “Tôi nuôi nó cũng được…”

 

Mắt tôi lập tức cay xè.

 

Tôi vội bước lên hai bước, ngắt lời bà: “Dì Triệu, cháu có cách rồi.”

 

Suốt nửa năm qua, dì Triệu vẫn lén quan tâm tôi.

 

Chỉ là nhiều lần bị bác gái bắt gặp, liền bị mỉa mai không ngớt.

 

Bà ta còn tung lời xấu trong thôn, bôi nhọ dì Triệu khắp nơi.

 

Vì chuyện đó xảy ra nhiều lần, nên sau này mỗi khi dì Triệu hỏi han, tôi đều nói mọi thứ vẫn ổn.

 

Tôi không muốn bà lo lắng, cũng chẳng muốn gây thêm phiền phức cho bà.

 

Tối hôm ấy, bí thư thôn gọi hết các chú bác, cô thím trong làng đến.

 

Tôi nói ra cách của mình.

 

“Nếu các bác các chú đồng ý, thì mình bắt thăm đi ạ.”

 

“Ai bốc trúng thì cháu sẽ ở cùng nhà đó, còn tiền sinh hoạt mẹ cháu gửi về cũng sẽ giao cho nhà ấy.”

 

Khi đó tôi còn nhỏ xíu, đương nhiên chẳng thể nghĩ ra được cách này.

 

Là chị Nhạc Nhạc đã lén bày cho tôi.