Tôi Không PHải Cây Liễu Cô Độc

Chương 3



 

Bí thư thôn gõ nhẹ lên bàn: “Tôi bổ sung thêm — để công bằng, cứ hai tháng lại bắt thăm lại một lần. Ngoài ra, trong ba trăm tệ, đưa hai trăm năm mươi tệ cho gia đình nuôi dưỡng, năm mươi tệ còn lại để dành cho Tiểu Viễn phòng khi cần đến.”

 

“Tôi hiểu ai cũng có khó khăn riêng, nhưng nếu phát hiện ai đối xử tệ với con bé, sau này sẽ không được tham gia bắt thăm nữa.”

 

Bác cả và bác gái thì sống c.h.ế.t phản đối.

 

“Con bé họ Hướng, liên quan gì đến mấy người chứ!”

 

“Các người dựa vào đâu mà dám nhòm ngó ba trăm tệ đó hả?!”

 

Thời đó, chi phí nuôi một đứa trẻ ở nông thôn không cao.

 

Hai trăm năm mươi tệ một tháng — chắc chắn không lỗ, nên có tới mười hộ tình nguyện tham gia bắt thăm.

 

Trước đây, bí thư thôn vì giữ thể diện, còn dì Triệu thì tính tình hiền lành, chẳng thể cãi lại bác gái mồm miệng lanh lẹ.

 

Nhưng lần này mười hộ dân cùng nhau lên tiếng, người góp một câu, kẻ thêm một lời.

 

Bác gái thân cô thế cô, đành chịu thua.

 

Đêm hôm đó, thím Hạ bốc trúng tôi.

 

Từ hôm ấy, tôi bắt đầu “ăn cơm trăm nhà”.

 

Nhận được tiền, sáng hôm sau thím Hạ liền ra chợ mua hai cân thịt.

 

Bà nấu một nồi lớn, cho thêm khoai tây mới đào.

 

Hai người con trai bà — là anh Tùng và anh Hạc — chỉ gắp toàn thịt, còn tôi chỉ dám gắp khoai.

 

Khoai mềm, thơm, ăn cũng ngon lắm.

 

Tôi vừa ăn được nửa bát thì thấy trong bát mình bỗng có thêm hai miếng thịt.

 

Thím Hạ nhìn tôi cười: “Tiểu Viễn, ăn thịt đi con!”

 

Rồi bà quay sang mắng hai con trai: “Hai đứa bay là cái hố không đáy hả? Nhờ có Tiểu Viễn mới có thịt ăn, mà cũng chẳng biết chừa cho con bé tí nào!”

 

Đêm hôm đó, tôi ngủ trên chiếc giường tre trong phòng của thím Hạ và chú Hạ.

 

Ánh trăng tròn trải lên khắp người tôi.

 

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe thím Hạ khẽ nói: “Tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái. Nếu nhà mình khá hơn một chút, thật muốn nuôi luôn con bé.”

 

Chú Hạ khịt mũi: “Hai thằng con trai còn chưa đủ cho bà khổ à?”

 

“Nhà mình mà có ba mươi hay năm mươi ngàn tệ, lúc đó nuôi nó cũng chẳng sao.”

 

Ở nhà thím Hạ, tôi chỉ làm mấy việc nhẹ nhàng mà đứa trẻ sáu bảy tuổi có thể làm, lại còn được ăn thịt dăm bữa nửa tháng một lần.

 

Trứng gà thì ngày nào cũng có.

 

Mới nửa tháng mà quần tôi đã bắt đầu chật rồi.

 

Hôm đó, tôi đi theo thím Hạ ra bờ sông, bà vào đám lau sậy hái ngó sen, còn tôi ở chỗ nước cạn bắt tôm cá bằng giỏ tre.

 

Vừa lúc đó, bác gái xách một thùng quần áo đi ngang qua.

 

Thấy tôi, mắt bà sáng rực, chống lưng nói: “Tiểu Viễn, lưng bác đau lắm, mau lại giúp bác giặt đồ đi.”

 

Tôi đứng yên không nhúc nhích.

 

Mặt bác gái sầm lại, bước tới nắm lấy tai tôi: “Bảo mày giặt có thùng đồ mà cũng cãi à!”

 

“Con nhóc ranh, ăn cơm ngoài được nửa tháng là không coi lời tao ra gì nữa hả?!”

 

Bà ta kéo mạnh tôi về phía tấm ván giặt đồ.

 

Sức tôi yếu, chống lại không nổi, theo phản xạ bật ra tiếng gọi: “Thím Hạ…”

 

Đám lau sậy gần đó xào xạc, rồi giọng thím Hạ vang lên như sấm, khiến bầy cá nhỏ trong nước hoảng loạn tản đi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chu mặt to, bà đang làm cái gì đấy hả?”

 

“Cái thân thịt mỡ như heo của bà mà lại bắt con bé Tiểu Viễn giặt đồ cho?”

 

Bác gái mặt sầm xuống: “Nó là cháu ruột tôi, tôi nuôi nó hơn nửa năm rồi. Giờ lưng tôi đau, bảo nó giặt tí đồ thì sao nào?”

 

Thím Hạ cười khẩy: “Hai đứa con gái ruột của bà không thấy đâu, lại kéo cháu bà ra làm việc à?”

 

“Thật đúng là không biết xấu hổ!”

 

“Còn nói nuôi nó à?”

 

“Tôi đón con bé về, quần lót của nó rách nát không ra hình dạng, bà còn dám mở miệng nói nuôi hả?”

 

Vừa nói, thím Hạ vừa vớ lấy cây chày giặt đồ, móc lên chiếc quần lót đỏ trong thùng đồ của bác gái, giơ cao và hét toáng lên:

 

“Quần của bà thì mới tinh, còn để con bé mặc đồ toàn lỗ thủng — bà có còn chút lương tâm nào không? Lòng bà đen hơn cả than tổ ong đấy!”

 

Trận ấy, thím Hạ thắng áp đảo.

 

Trên đường về, bà mắng tôi: “Con bé này, con hiền quá đấy!”

 

“Bí thư là người tốt nhưng quá cổ hủ, vợ ông ta — cái bà Triệu chân to ấy — cũng mềm nhũn như bún.”

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Bà trừng mắt dạy tôi: “Con đừng có học theo họ!”

 

“Người hiền thì bị bắt nạt, ngựa hiền thì bị cưỡi. Sau này ai bắt nạt con, cứ chửi, cứ cắn, cứ đá, nghĩ đủ cách khiến họ sống không yên. Càng yếu càng phải mài cho răng mình thật sắc, hiểu chưa?”

 

Tôi gật đầu.

 

Hiểu rồi. Học được rồi!

 

Tuy tôi đã được chuyển đến nhà thím Hạ, nhưng sáu phần ruộng lúa cùng mảnh vườn trồng rau của nhà tôi vẫn bị bác gái giữ chặt không buông.

 

Vì tôi ăn cơm trăm nhà, nên cũng chẳng thể tự mình canh tác.

 

Bí thư thôn sợ xảy ra mâu thuẫn, nên khuyên tôi tạm thời cứ để yên như vậy.

 

Đến tháng chín, tôi phải đi học.

 

Tiền học mẹ gửi riêng.

 

Thím Hạ còn xuống thị trấn mua cho tôi một chiếc cặp mới.

 

Cặp to lắm, rất to.

 

Thím cười bảo: “To thì tốt, mang được lâu hơn vài năm.”

 

Không lâu sau khi nhập học, đến lượt tôi phải chuyển sang nhà khác.

 

Thím Hạ vừa thu dọn đồ giúp tôi vừa lườm chú Hạ: “Tay ông đúng là xui xẻo, chắc đi vệ sinh xong không rửa tay nên mới chẳng bốc trúng con bé hả?”

 

Chú Hạ ngồi trên bậc cửa, ngậm điếu t.h.u.ố.c “tương tư điểu”, mặc cho vợ mắng.

 

Đợi thím Hạ thu dọn xong và tiễn tôi ra ngõ, chú Hạ cũng đứng dậy đi theo.

 

Trăng non mờ nhạt, sao thưa thớt.

 

Đám ếch ngoài ruộng cũng im bặt.

 

Chỉ còn ánh đèn pin mảnh chiếu rọi con đường phía trước.

 

Những năm tháng sau đó, tôi cứ lần lượt được đưa từ nhà này sang nhà khác.

 

Không phải hộ nào cũng tốt như thím Hạ hay dì Triệu.

 

Có người nhận nuôi tôi chỉ vì hai trăm năm mươi tệ tiền trợ cấp.

 

Nhưng ít ra, họ không đ.á.n.h đập, cũng không để tôi đói.