Suốt một thời gian dài, tôi chẳng hề có cảm giác an toàn hay nơi mình thuộc về.
Tôi hiểu rằng — trong làng, vẫn còn rất nhiều người thật lòng đối xử tốt với tôi.
Họ thương xót tôi vì tuổi còn nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nên luôn cố gắng quan tâm, chở che tôi nhiều nhất có thể.
Chỗ nào cũng có thể là nơi tôi dừng chân — nhưng không nơi nào là chốn tôi có thể ở lại mãi mãi.
Tôi vẫn là cây liễu rủ bên bờ sông.
Có người giặt đồ dưới bóng cây, có người chơi đùa quanh gốc, có người bứt cành liễu tết thành vòng hoa.
Nhưng bọn họ…
Rốt cuộc cũng chỉ là người qua đường.
Cứ thế cho đến năm lớp ba.
Hôm ấy là kỳ nghỉ đông, tôi đang ở nhà bí thư thôn.
Mùa đông năm đó ấm áp, tôi theo anh Thông lên núi đào măng.
Măng mùa đông giòn, ngọt, xào với thịt xông khói thì thơm nức.
Đang đào thì tôi và anh Thông tách nhau ra.
Trời bắt đầu tối, tôi định quay về thì lại tình cờ gặp bác gái.
Bà ta cũng lên núi đào măng nhưng chẳng thu được mấy.
Thấy trong giỏ tôi có hơn chục củ măng, bà cười nhếch mép, ánh mắt không chút thiện ý:
“Tiểu Viễn, đào nhiều măng thế ăn sao hết?”
“Cho bác mấy củ để gọi là hiếu kính đi chứ?”
Tôi siết chặt cái giỏ tre trong tay: “Ba tệ một củ.”
Măng mùa này còn đắt hơn cả thịt — cho bà ta ăn chẳng thà đem cho heo.
Mặt bác gái lập tức sầm xuống:
“Không cho tao hả? Định để dành cho nhà Triệu chân to à?”
“Chứ mày tưởng họ thật lòng tốt với mày sao? Tụi nó chỉ vì tiền của mày thôi. Đợi đến khi mày hết tiền, xem còn ai thèm nhìn mày không!”
“Trên đời này chỉ có tao với bác cả mày là ruột thịt m.á.u mủ của mày. Ba mày c.h.ế.t rồi, mẹ mày cũng không cần mày nữa…”
Bà ta nói trúng chỗ đau nhất của tôi.
“Bà nói bậy! Mẹ tôi vẫn gửi tiền cho tôi mỗi tháng mà!”
Bác gái bật cười khinh khỉnh:
“Gửi tiền thì sao? Cô ta có liên lạc với mày không? Mày có tìm được cô ta không? Một tiểu thư nhà giàu, tiền bạc đầy rẫy, mỗi tháng ném cho mày ba trăm tệ — chẳng khác nào nuôi con mèo con chó.”
“Mày là do ba mày ép mẹ mày sinh ra, cô ta làm sao mà thích mày được. Ngay cả mẹ mày còn ghét bỏ mày, thì trên đời này ai sẽ thương mày chứ?”
Gió núi rít lên từng hồi, cuốn theo những lời độc địa ấy như mũi d.a.o nhọn, đ.â.m sâu vào nỗi sợ hãi tận cùng trong tim tôi.
Tôi hét lên, lao mạnh về phía bà ta: “Bà nói dối! Bà nói dối!”
Sẽ có người thích tôi chứ.
Thế giới rộng lớn thế này, nhất định vẫn có một hai người thật lòng thương tôi, phải không?
Nhưng bà ta quá béo — như một đống rác thối, như con quỷ ngự trị trong lòng tôi.
Tôi chẳng làm bà ta lung lay được, ngược lại còn bị bà ta giữ chặt.
Bàn tay bà ta bóp chặt lấy cánh tay tôi: “Con ranh láo toét, dám hỗn với tao hả…”
Tôi giãy không ra, bỗng nhớ tới lời thím Hạ từng nói năm nào:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Càng yếu, càng phải mài cho răng mình thật sắc.
Tôi vừa đá vừa cắn, vừa đạp vừa cấu, gào lên trong cơn giận dữ:
“Đồ đàn bà thối tha, cái miệng toàn phun phân…”
Bác gái nắm lấy tóc tôi, giật mạnh:
“Con hoang c.h.ế.t tiệt, nhìn cái bộ dạng điên dại của mày kìa — mẹ mày bỏ chạy cũng phải! Ai mà thèm thương mày chứ?!”
“Tôi thương em ấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một câu nói vang dội như sấm đ.á.n.h bên tai tôi.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt kiên định của anh Thông.
“Bọn tôi cũng thương em ấy!”
Là anh Tùng và anh Hạc.
“Bọn tôi cũng vậy!”
Nhiều bạn nhỏ khác từ sâu trong rừng trúc vội vã chạy ra…
Anh Thông lúc này đã cao hơn mét bảy.
Anh ấy siết chặt cây cuốc trong tay, mặt u ám:
“Bà buông em gái tôi ra.”
Những anh chị khác cũng vây lại, ai nấy đều trừng mắt nhìn bác gái.
“Thả Tiểu Viễn ra!”
Bác gái co rụt cổ lại, giọng vẫn đầy cay độc nhưng đành buông tôi ra, hất về phía họ:
“Thả thì thả! Con ch.ó thối bị mẹ ruột vứt bỏ, chỉ có tụi bây mới xem như bảo bối.”
Tôi lảo đảo, suýt đập mặt vào gốc trúc khô.
May mà anh Thông và anh Tùng nhanh tay đỡ lấy hai bên.
Nhưng chân tôi đã bị trẹo.
Anh Thông ngồi xuống trước mặt tôi:
“Lên đi, để anh cõng em về.”
Mặt trời lặn, ánh chiều tà rơi rớt thành những đốm vàng lấp lánh, nhảy nhót giữa những tán trúc.
Tôi nằm trên lưng anh Thông, tiếng trò chuyện của mọi người lấn át cả tiếng lá trúc xào xạc.
“Tiểu Viễn, Chu mặt to không phải người tốt, sau này tránh xa bà ta ra.”
“Tiểu Viễn, em thông minh lại xinh xắn, anh luôn ước có một đứa em gái như em!”
“Mấy anh con trai thì biết cái gì, Tiểu Viễn là con gái, là em gái của chị!”
“Tiểu Viễn, đừng tin lời Chu mặt to nói, anh thật sự thích em.”
“Mấy anh chị đều thích em!”
Ngực tôi nghẹn lại, mắt cũng cay xè.
Tôi siết chặt lấy áo anh Thông, cố gắng không bật khóc.
Đi được một đoạn, anh Thông bắt đầu thở hổn hển.
Anh Tùng vỗ vai anh: “Để em cõng tiếp cho, anh sắp hết sức rồi, cẩn thận không làm Tiểu Viễn ngã.”
Rồi anh Tùng cõng tôi một đoạn, sau đó lại đổi sang anh Hạc…
Khi đi ngang qua con suối nhỏ, tôi trông thấy cây liễu đã lâu không gặp.
Không biết từ lúc nào, gốc cây đã mọc ra rất nhiều nhánh non, cao tới nửa người.
Mùa xuân tới — những cành non ấy chắc chắn sẽ xanh tươi rợp bóng.
Cây liễu… sẽ không còn cô đơn nữa.
…
Về đến nhà bí thư thôn, dì Triệu lấy dầu xoa bóp chân tôi thật lâu.
Thím Hạ cũng hấp tấp chạy tới, mang theo hai chục quả trứng.
Trẻ con hồi phục nhanh, tôi ngủ một giấc là gần như khỏi hẳn.
Nhưng tôi vẫn còn việc phải làm.
Tôi vác cuốc, đào hết toàn bộ rau bác gái trồng trong mảnh đất vốn là của nhà tôi.
Từ những cây rau xà lách mới nhú, cải thảo đã cuộn chặt, cho tới mớ tỏi to bằng cả cánh tay…
Lúc bác gái hớt hải chạy tới, thì đám rau ấy — đã hoàn toàn nằm xuống.