Tôi Không PHải Cây Liễu Cô Độc

Chương 5



 

Bác gái tức đỏ mắt, vừa mắng vừa nhào tới định đ.á.n.h tôi:

 

“Mày dựa vào đâu mà dám đào hết rau tao trồng?!”

 

Tôi giơ cuốc lên, không hề tỏ ra yếu thế:

 

“Vì đây là đất của tôi!”

 

“Không chỉ đào hết rau, tôi còn sẽ dọn sạch đống rác bà chất trong đất nhà tôi.”

 

“Và năm sau — bà cũng không được trồng lúa trên ruộng của tôi nữa!”

 

Bác gái tức đến mức tay run chỉ thẳng vào mặt tôi:

 

“Mày, mày, mày…”

 

Tôi trừng mắt đáp:

 

“Bà, bà, bà… bà bị lẫn rồi à!”

 

Chỉ những đứa trẻ được yêu thương, mới có quyền được ngang ngược, được to tiếng.

 

Trước đây tôi không dám — nhưng từ nay về sau, tôi sẽ không phải nhẫn nhịn nữa.

 

Vì…

 

Thế giới này rộng lớn như vậy.

 

Vẫn có một vài người, thật lòng đặt tôi trong tim.

 

Tối hôm đó, bí thư thôn đưa cho tôi xem tờ giấy báo nhận tiền chuyển khoản.

 

Trên đó có địa chỉ người gửi.

 

Quận Dương Phố, thành phố Thượng Hải, ****

 

“Tiểu Viễn, mẹ cháu vốn không thuộc về nơi này,” bí thư nói, “năm đó chú không ngăn được ba cháu mua bà ấy, nên khi bà ấy trốn đi, chú cũng vờ như không biết.”

 

“Trẻ con trong làng phần lớn do chú đặt tên, nhưng tên cháu là mẹ cháu đặt đấy.”

 

“Hướng Viễn — hướng về phương xa…”

 

Bí thư vỗ nhẹ vai tôi:

 

“Đó là kỳ vọng của mẹ cháu. Hãy học hành cho tốt, sau này tự mình rời khỏi nơi này… rồi đi gặp bà ấy.”

 

Với mỗi đứa trẻ mà nói, mẹ luôn là một sự tồn tại đặc biệt.

 

Có lẽ suốt cả đời, chúng ta đều khát khao được mẹ công nhận và yêu thương.

 

Từ hôm ấy, tôi bắt đầu nghiêm túc học hành.

 

Mỗi lần thấy tôi cắm đầu vào sách, bác gái lại buông lời giễu cợt:

 

“Học chăm thế để làm gì? Ngay cả thần thánh trong miếu cũng nói rồi, đời này nhà họ Hướng chỉ có một đứa là Văn Khúc Tinh chuyển thế!”

 

“Chính là thằng Cường nhà tao đấy!”

 

“Nếu mày thật sự thông minh, thì nên biết điều một chút, bây giờ lo mà nịnh nọt tao. Sau này thằng Cường mà thành công, nể tình m.á.u mủ, nó còn có thể kéo mày một phen.”

 

Phì!

 

Rồng thì sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột thì chỉ biết đào hang.

 

Tuy anh họ tôi học cũng tạm được, nhưng nhân phẩm thì y hệt bác gái — chẳng ra làm sao.

 

Trông cậy anh ta giúp đỡ? Thà tôi nuôi lợn rồi mong nó tu thành tiên còn hơn!

 

Tôi vẫn luôn cố gắng học tập, điểm số ngày càng cải thiện, nhưng cuộc sống lại bắt đầu xáo trộn.

 

Trong một lần bắt thăm, thím Mạnh nói bà muốn rút lui.

 

Thực ra mấy năm gần đây, đã có ba hộ gia đình lần lượt rút vì nhiều lý do khác nhau.

 

Lúc đó tôi đã học lớp Bảy.

 

Trong suốt bảy năm ấy, ngôi làng nhỏ đã âm thầm thay đổi rất nhiều.

 

Làm nông, ngày ngày đối mặt với đất đai nắng gió, đã trở thành nghề kiếm ít tiền nhất.

 

Chúng tôi ở gần Quảng Đông.

 

Ở đó có rất nhiều cơ hội.

 

Ngày càng nhiều người rời làng đi về hướng ấy, làm thuê làm mướn, gom tiền về xây nhà lầu.

 

Giá cả cứ thế leo thang.

 

Thịt heo từ bốn tệ đã nhảy vọt lên bảy, tám tệ một cân.

 

Nhưng mẹ vẫn chỉ gửi đúng số tiền như trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nếu tính cả quần áo, giày dép, t.h.u.ố.c men khi ốm đau… thì hai trăm năm mươi tệ mỗi tháng đã chẳng đủ chi tiêu.

 

Vừa nghe thím Mạnh lên tiếng, mấy nhà khác cũng lần lượt bày tỏ khó khăn của mình.

 

Họ cũng muốn ra ngoài làm công kiếm tiền, không còn thời gian và sức lực để chăm sóc tôi nữa.

 

Ai cũng đến nói lời xin lỗi với tôi.

 

Tôi có thể hiểu được.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Ai mà chẳng mong sống sung sướng hơn?

 

Ngay cả con ruột họ còn phải gửi đi nơi khác, huống chi là tôi.

 

Được họ cưu mang suốt ngần ấy năm, tôi đã mang ơn vô cùng.

 

Chỉ còn dì Triệu và thím Hạ là chưa nói gì.

 

Nhưng tôi biết, họ cũng đang rất vất vả.

 

Dì Triệu bị tiểu đường, mỗi tháng tiền t.h.u.ố.c men cũng chẳng ít.

 

Chị Nhạc Nhạc giờ đã là sinh viên năm hai, còn đang chuẩn bị thi tiếp cao học.

 

Anh Thông thì đậu đại học dân lập — học phí cao đến dọa người.

 

Anh ấy vốn không định học tiếp, nhưng bí thư thôn nhất quyết bắt đi:

 

“Càng nghèo càng phải học, học xong đại học có thể thi tiếp lên thạc sĩ, đừng bỏ cuộc!”

 

Còn thím Hạ…

 

Anh Tùng đang học lớp 12, anh Hạc học lớp 10.

 

Hai đứa con trai đã đủ áp lực, giờ lại thêm tôi nữa…

 

Khi bác gái biết chuyện, bà ta lập tức chạy tới châm chọc:

 

“Không phải tao đã nói rồi sao? Tụi nó nuôi mày là vì tiền!”

 

“Giờ nuôi lỗ vốn rồi, thế là từng đứa một bỏ rơi mày!”

 

Bà ta hớn hở tìm đến bí thư thôn, mặt đầy vẻ cao ngạo như đang làm việc thiện:

 

“Dù sao Tiểu Viễn cũng là m.á.u mủ nhà họ Hướng, tôi là bác gái của nó, sao có thể làm ngơ được?”

 

“Tôi có thể tiếp tục nuôi nó học hết cấp hai, nhưng sau này lương đi làm phải nộp cho tôi một nửa!”

 

“Còn tiền sính lễ khi nó lấy chồng — cũng do tôi toàn quyền quyết định!”

 

Bà ta liếc xéo tôi, giọng đầy giả tạo:

 

“Chỉ vì thấy thương nó mồ côi từ nhỏ, tôi mới rộng lượng thu nhận nó thôi!”

 

Bàn tính của bà ta kêu lách cách, suýt nữa làm tôi mù mắt.

 

Tôi trừng mắt: “Bà nằm mơ đi!”

 

Tôi thà sống một mình trong căn nhà đất dột nát gió lùa còn hơn phải ở cùng bà ta.

 

Bác gái cười khẩy:

 

“Nuôi mày giờ là lỗ vốn. Không có tao, mày thử hỏi xem còn ai chịu nhận mày?”

 

Bí thư thôn trầm giọng: “Tôi!”

 

Tôi sững lại.

 

Dì Triệu bước lên hai bước, ôm chặt lấy vai tôi:

 

“Tiểu Viễn, đừng sợ, chúng ta nuôi con.”

 

“Còn tôi nữa!”

 

Là thím Hạ.

 

Bà bước vào nhà chính, trên người vẫn còn ánh hoàng hôn lấp lánh, mỉm cười nói:

 

“Tiểu Viễn, nhà thím cũng là nhà của con.”

 

Nước mắt tôi “ào” một cái tuôn trào.

 

“Con… con có làm phiền dì với thím không ạ?”

 

Thím Hạ giơ tay gõ nhẹ lên đầu tôi:

 

“Con bé ngốc, sao lại là phiền phức được chứ?”

 

“Chúng ta là đang đầu tư! Con thông minh như vậy, sau này nhất định đậu trường trọng điểm, kiếm được nhiều tiền, không phải sẽ hiếu thuận với chúng ta sao?”