Dì Triệu cũng xoa đầu tôi, dịu dàng nói:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Đúng đó. Tiểu Viễn phải cố gắng học, để một ngày nào đó bay khỏi nơi này, đỗ vào đại học thật tốt.”
Trong ký ức, gương mặt của mẹ tôi đã trở nên nhòe nhoẹt.
Nhưng hai khuôn mặt trước mắt này lại rõ ràng đến lạ.
Hai bàn tay xoa trên đầu tôi — ấm áp đến mức khiến dòng m.á.u trong tim như sôi lên.
Trước đây, tôi học vì muốn hỏi mẹ một câu: “Vì sao?”
Nhưng sau này, tôi học vì muốn báo đáp hai người “mẹ” đã nuôi dưỡng tôi.
Bác gái đi khắp làng cười nhạo dì Triệu và thím Hạ:
“Đúng là đầu óc bị phân trét vào, còn bỏ tiền ra nuôi con bé Tiểu Viễn nữa chứ. Không thèm nghĩ xem mẹ nó là loại người gì, ngay cả con ruột còn vứt bỏ được.”
“Cây mục rồi, có thể ra quả ngọt chắc?”
Họ hàng bên ngoại của thím Hạ và dì Triệu, cùng dân làng cũng từng khuyên họ dừng lại.
Nhưng hai người chỉ cười nhẹ, không đáp lại gì.
Chú Hạ thì bỏ luôn cả t.h.u.ố.c “tương tư điểu”, tự mua t.h.u.ố.c lá sợi về cuốn lấy hút.
Bí thư thôn trước kia mê rượu Thiệu Dương Đại Khúc, giờ cũng đổi sang uống rượu ngô bán lẻ.
Thím Hạ và dì Triệu thì mấy năm liền không mua nổi một đôi tất mới.
Suốt hơn hai năm ấy, ngoài ăn, ngủ và làm việc nhà, tôi chỉ tập trung vào việc học.
Có lần, tôi vừa làm bài đọc hiểu vừa đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở quê là kiểu hố xí ngồi xổm, muỗi thì đầy rẫy.
Tôi mải mê làm bài đến nỗi quên cả trời đất, đến khi hoàn hồn lại thì… m.ô.n.g đầy nốt muỗi đốt.
Có lần khác, tôi vừa đạp xe vừa đọc thuộc bài văn ngữ văn — rồi lật xe rơi thẳng xuống ao.
May mà tôi biết bơi.
Chỉ có điều trời hôm đó lạnh quá, tôi run cầm cập như cầy sấy.
Cuối cùng là chú Hạ c.ắ.n răng chịu rét, lội xuống mò chiếc xe đạp lên giùm tôi.
Dù tôi đã cố gắng đến thế, muốn vào được trường Nhất Trung vẫn không dễ.
Trường cấp hai của tôi mỗi năm chỉ có chưa đến mười người đậu được Nhất Trung.
Còn tôi thì vẫn lưng chừng — d.a.o động quanh vị trí từ hạng 5 đến hạng 10 toàn khối.
Năm ấy, anh Hạc và anh họ tôi thi đại học vào đầu tháng Sáu, còn tôi thì thi chuyển cấp vào cuối tháng.
Khi điểm chưa có, bác gái đã đi khắp làng khoe khoang:
“Thằng Cường nhà tôi nói thi ổn lắm, chắc chắn vào được trường 985!”
Bà ta còn mỉa mai thím Hạ:
“Thằng Hạc nhà bà học ở Nhị Trung thì đừng mong mơ mộng, lo mà cho nó đi học lái máy xúc sớm đi, có cái nghề thì không sợ c.h.ế.t đói!”
Khi đó, tôi vừa mới thi xong kỳ thi chuyển cấp.
Bác gái lại đến chọc ngoáy tôi:
“Nhất Trung đâu phải dễ vào! Lúc thằng Cường nhà tao thi thì đứng top 3 toàn khối, vậy mà còn thiếu 5 điểm đó!”
“Mày thì đừng mơ với mộng, lo mà đi làm công sớm đi là vừa!”
Vài ngày sau, điểm thi được công bố.
Anh Hạc thi được top 10 của trường Nhị Trung, vượt hơn cả chục điểm so với điểm chuẩn vào đại học trọng điểm trong tỉnh — đủ sức nộp hồ sơ vào trường nhất bản.
Còn anh họ tôi thì chỉ vừa chạm ngưỡng vào đại học dân lập.
Lần này thím Hạ ngẩng cao đầu, cố ý tới hỏi bác gái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nghe nói thằng Cường nhà bà chưa tới 500 điểm à?”
“Đổ cả đống tiền cho học Nhất Trung, cuối cùng thi được cái kết quả vậy sao?”
“Chậc chậc… tiểu Hạc nhà tôi cũng chẳng khá gì, biết thế nó cố thêm chút nữa, biết đâu vào được 985 rồi ha?”
Bác gái tức đến nỗi suýt phát bệnh.
Không lâu sau, kết quả kỳ thi chuyển cấp của tôi cũng có rồi.
Tôi đỗ hạng ba toàn khối, đứng trong top sáu trăm toàn huyện, chính thức được nhận vào Nhất Trung.
Bác gái ngay tại chỗ tức đến nổ tung:
“Nhất định là mày ăn cắp vận may của thằng Cường nhà tao!”
“Thầy bói từng nói rồi! Cả đời này nhà họ Hướng chỉ có một người là Văn Khúc tinh chuyển thế!”
Tôi cười híp mắt đáp:
“Phải đó, người đó chính là tôi!”
Bác gái suýt nữa nghẹn không thở nổi.
Tối hôm ấy, khi biết điểm, dì Triệu mua liền hai cân thịt, g.i.ế.c luôn một con gà.
Gọi cả nhà thím Hạ sang ăn mừng.
Trời mùa hè nóng bức, mọi người ngồi quây quần trong sân.
Cây quạt máy cũ kỹ kêu cọt kẹt khi quay đầu, ánh hoàng hôn đỏ rực như từng lớp sóng trào, lấp lánh giữa bầu trời xám xanh.
Mấy người đàn ông uống rượu ngô tự nấu, anh Thông, anh Tùng và anh Hạc cũng được uống hai chén.
Thím Hạ gắp cho tôi cái đùi gà, còn cẩn thận gỡ hết sợi gừng trên đó.
Cuộc sống lúc ấy thật tuyệt.
Như thể mọi thứ đều bắt đầu lại, như thể phía trước chính là đại lộ rộng mở.
Nhưng có lẽ… ông trời không muốn thấy tôi hạnh phúc quá lâu.
Biến cố — ập đến ngay sau đêm đó.
Sáng sớm hôm sau, chú Hạ đi làm công như mọi ngày.
Giữa trưa nắng gắt cũng không nghỉ.
Khi chủ thầu hỏi chuyện, người đàn ông vốn kiệm lời ấy hiếm khi nở nụ cười:
“Nhà có đứa đậu đại học với Nhất Trung, không làm thì lấy gì cho tụi nhỏ học?”
Nhưng trời hôm ấy quá nóng.
Chú Hạ bị choáng nắng, sẩy chân — rơi thẳng từ giàn giáo xuống.
May là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chủ thầu từ chối trả tiền viện phí.
Lúc đó còn chưa có chương trình bảo hiểm nông thôn mới.
Chỉ một lần nhập viện thôi cũng tốn vài ngàn đến cả chục ngàn tệ, trong khi nhà chú Hạ đang phải nuôi hai đứa con học đại học — cú sốc này với họ mà nói, thật sự quá nặng nề.
Chưa kịp ổn định, biến cố khác lại tới.
Dì Triệu phát tác biến chứng tiểu đường cấp tính.
Bác sĩ yêu cầu chuẩn bị ba mươi ngàn tệ.
Bí thư thôn vội vàng chạy vạy khắp nơi vay tiền, chỉ qua một đêm mà tóc bên mai đã trắng xóa.
Tôi lấy sổ tiết kiệm ra, đưa cho ông:
“Chú Triệu, mỗi tháng cháu đều để dành năm mươi tệ. Số tiền này… cho dì Triệu chữa bệnh trước ạ.”
Trước đó tôi từng đề cập rồi, nhưng bí thư thôn vẫn từ chối nhận tiền.
“Đừng lo chuyện học phí, mẹ cháu sẽ gửi về.”