Ông cầm lấy sổ tiết kiệm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nghẹn ngào nói:
“Được… vậy coi như chú mượn tạm cho dì Triệu của con.”
Nhưng trong một gia đình — làm gì cần phân biệt mượn hay không?
Vốn dĩ nhà đã chẳng khá giả.
Lần bệnh này, thực sự đã vét sạch tất cả.
Theo lý mà nói, mẹ tôi phải gửi tiền về.
Nhưng bà không gửi.
Có thể là bị trễ.
Thế nhưng… ngày này qua ngày khác, đến khi nhập học đã cận kề.
Không những không có tiền học, mà ngay cả ba trăm tệ sinh hoạt phí hằng tháng — cũng không thấy đâu.
Trước giờ chỉ có mẹ chủ động liên lạc với tôi.
Tôi không có số điện thoại của bà, càng không thể một mình vượt ngàn dặm đến địa chỉ kia để hỏi cho ra lẽ:
Vì sao lại biến mất không một lời?
Vì sao lại chọn đúng lúc tôi cần nhất… để cắt đứt?
Dì Triệu hiện đã xuất viện, nhưng mỗi tháng vẫn phải tốn hơn một ngàn tệ tiền thuốc.
Chị Nhạc Nhạc thì đang học cao học, việc học bận rộn, tiền làm thêm mỗi tháng cũng chỉ đủ trang trải chi phí t.h.u.ố.c men của dì Triệu.
Anh Thông bắt đầu ôn thi thạc sĩ từ năm nhất — nhưng giờ thì…
Bí thư thôn đã bỏ hẳn rượu ngô.
Ông tính năm sau sẽ gom lại ruộng đất của mấy nhà đi làm ăn xa, nhận về trồng cấy để kiếm thêm thu nhập.
Còn chú Hạ — cũng bỏ luôn t.h.u.ố.c lá rồi.
Chân chú Hạ cần được tĩnh dưỡng, vậy mà chú vẫn cứ nôn nóng muốn ra ngoài kiếm tiền.
Thím Hạ gầy sọp cả người vì lo, nhìn tôi mà mắt đỏ hoe:
“Sao mọi chuyện lại dồn hết vào lúc này cơ chứ…”
Lúc đó, trong làng bắt đầu xuất hiện khoảng cách rõ rệt.
Có nhà, cha mẹ dù phải bán cả nồi niêu xoong chảo cũng quyết cho con đi học, dù chỉ là cao đẳng.
Nhưng cũng có nhà, con vừa học xong cấp hai đã bị thúc đi làm công, càng sớm kiếm tiền đỡ đần gia đình càng tốt.
Tôi thấy nhiều bạn nữ cùng tuổi đã ra ngoài làm công nhân.
Tôi thấy cả chị hàng xóm hơn tôi hai tuổi, bụng bầu vượt mặt, trở về nhà chuẩn bị cưới.
Tôi không muốn giống chị ấy.
Tôi không muốn từ bỏ.
Suốt kỳ nghỉ hè, tôi tìm đủ mọi cách kiếm tiền.
Lên núi đốn tre, đào cây thuốc.
Xuống sông bắt cua, mò ốc.
Tất cả đều có thể đem bán.
Tôi thường xuyên bị sâu lông rừng làm nổi đầy mẩn đỏ, vừa đau vừa ngứa.
Có lần còn bị cua kẹp đến rách cả đầu ngón tay, m.á.u nhỏ tong tong, đỏ cả khúc suối.
Nhưng số tiền kiếm được chỉ như muối bỏ biển.
Tôi viết thư gửi về địa chỉ mẹ từng chuyển tiền, nhưng thư bị trả lại với lý do “không tìm thấy người nhận”.
Ngày nhập học đã cận kề, tôi đành dày mặt lần lượt đến gõ cửa từng gia đình từng nuôi dưỡng tôi trước đây, cầu xin họ giúp một lần nữa.
Nhưng họ đều từ chối.
“Lần trước bà Triệu bị ốm, cô đã cho mượn rồi, giờ thật sự không còn đồng nào nữa.”
“Nhà dì sắp xây nhà, còn đang định đi vay người khác đây.”
“Một đứa con gái học tới hết cấp hai là đủ rồi, ra ngoài đi làm đi, tự nuôi được mình là tốt lắm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Xin lỗi nhé, Tiểu Viễn, nhà thím cũng chẳng dư dả gì cả.”
…
Bước ra khỏi nhà thím Mạnh, bên ngoài mưa như trút nước.
Gió lớn thổi lật tung khung ô yếu ớt, hất tôi ngã xuống bùn.
Tôi cố bò dậy, nhưng lại trượt chân ngã tiếp, người toàn bùn đất.
Có lẽ đây là lời cảnh báo của ông trời: rằng tôi sinh ra vốn đã không trong sạch.
Cả đời này, tôi chỉ nên yên phận sống trong bùn lầy, đừng mơ tưởng chuyện bò ra ngoài.
Cuối cùng, là anh Thông tìm được tôi, kéo tôi dậy và đưa tôi về nhà.
Khi tôi tắm rửa xong bước ra, bữa cơm tối đã dọn sẵn.
Anh Thông vừa ăn cơm vừa nói:
“Ba, mẹ, con định khi về trường sẽ tìm chỗ thực tập luôn.”
Tôi sững người:
“Nhưng anh ôn thi cao học từ năm nhất rồi mà, giờ bỏ thì phí lắm!”
Anh ấy cười xòa:
“Khó quá, không thi nữa. Tiểu Viễn, em đỗ Nhất Trung thì phải học tiếp đi, sau này chắc chắn em sẽ giỏi hơn anh.”
Dì Triệu rưng rưng nước mắt:
“Tại dì… dì chỉ muốn tiết kiệm chút tiền cho hai đứa đi học, nên mới ngừng uống thuốc. Biết thế, biết thế này…”
“Tiểu Viễn, dì xin lỗi con.”
Bí thư thôn gõ nhẹ lên bàn:
“Được rồi, đừng khóc nữa. Ra đi làm trước rồi tính chuyện học sau cũng được. Tối nay tôi lại đi vay thêm.”
Nhưng nếu có thể vay được, đâu cần đợi đến bây giờ.
Mấy ngày nay, ông đã đi gõ cửa khắp nơi — mà toàn bị từ chối.
Còn bác gái thì đi khắp làng cười nhạo:
“Bí thư thôn chắc bị ngu rồi hả? Đi vay tiền cho nó học cấp ba, không sợ nuôi ong tay áo à?”
“Nếu con nhỏ đó thật sự đậu đại học, ra ngoài rồi cũng như mẹ nó thôi — đi luôn chẳng bao giờ quay về nữa!”
Mẹ sẽ không gửi tiền về nữa.
Có lẽ bà đã thật sự bỏ rơi tôi rồi.
Tiền học, tiền ở, tiền sinh hoạt cho một năm cấp ba — ít nhất cũng phải năm, sáu ngàn tệ.
Tôi không thể ích kỷ mà đẩy gánh nặng đó lên vai gia đình của bí thư thôn và thím Hạ thêm nữa.
Cơn mưa mùa hè nói ngừng là ngừng, vệt hoàng hôn cuối cùng bị bóng đêm nuốt chửng, mặt trăng trốn sau tầng mây dày đặc.
Sân nhà chìm vào một màu tối mờ.
Giống hệt con đường tương lai của tôi.
Tôi chợt nhớ đến hồi nhỏ, khi mẹ dạy tôi học chữ cái tiếng Anh.
a, b, c, d, e, f, g…
Tôi mất rất lâu, rất lâu mà vẫn không thuộc nổi hết.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Khi đó mẹ thất vọng nói:
“Trí thông minh của con chẳng giống mẹ chút nào, sau này không có duyên với việc học đâu.”
Có lẽ… bà nói đúng thật.
Tôi hít một hơi thật sâu, siết chặt đôi đũa trong tay, cố kéo môi thành một nụ cười:
“Chú Triệu, dì Triệu… Thôi, con không học nữa.”
“Học hành cũng chẳng có gì vui, vừa mệt vừa nhàm chán. Con sớm đã muốn ra ngoài xem thế giới rồi. Vài hôm nữa, con sẽ theo mấy người trong làng đi làm công.”
Tôi tự thuyết phục mình — như vậy cũng tốt.