Đi làm sớm, có thể giúp giảm bớt gánh nặng cho gia đình của bí thư thôn và thím Hạ.
Tôi đã khiến họ phải lo cho mình quá nhiều rồi.
Học hành thì vừa cực vừa chán, có gì tốt đẹp đâu.
Tôi cố gắng nở nụ cười, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn xuống, từng giọt lớn rơi lộp bộp.
Tuyệt vọng như những sợi rong dưới đáy hồ, quấn chặt lấy chân tôi, kéo tôi chìm xuống, ép tôi nghẹt thở.
Tôi bưng bát lên, vùi mặt vào đó.
Cắn chặt môi, không để tiếng nức nở nào thoát ra.
Không được khóc!
Hướng Viễn, không được khóc!
Lúc ấy, tôi thật sự nghĩ rằng con đường phía trước của mình đã khép lại.
Nhưng ngay trong đêm đó, thím Mạnh tìm đến.
Bà nói muốn mua lại mảnh đất nhà tôi với giá bốn ngàn tệ.
Bí thư thôn nhíu chặt mày:
“Đất và sân nhà Tiểu Viễn rộng hơn trăm mét vuông, lại còn có cả căn nhà đất nữa, ít nhất cũng phải đáng giá mười ba ngàn tệ!”
“Bà ra giá như vậy không công bằng đâu.”
Thím Mạnh khẽ nhếch môi:
“Nhà nó bỏ hoang mấy năm rồi, tôi còn phải tốn công dỡ ra.”
“Hơn nữa, đất thổ cư lần hai thì giá cũng phải hạ.”
“Thằng Đại Ngưu nhà tôi vẫn chưa có vợ, tôi cũng chẳng gấp gì xây nhà. Chỉ là thấy con bé Tiểu Viễn đang kẹt tiền nên mới mua giúp thôi.”
Bí thư còn định nói tiếp, nhưng tôi đã không kìm được mà thốt lên:
“Bán, cháu bán!”
Trời sẽ không bao giờ tuyệt đường sống của con người.
Bốn ngàn tệ đó giúp tôi gỡ được cơn nguy cấp trước mắt, mà tôi cũng chẳng có nhiều tình cảm với căn nhà đất ấy.
Khi bác gái biết chuyện, bà ta tức điên.
Mắng tôi là đồ vô ơn, là đứa con cháu bất hiếu, dám “bán tổ bán tiên”.
Bà tìm mọi cách cản trở.
Tôi nhìn bà ta lạnh lùng:
“Bà không muốn tôi bán, là vì nghĩ sau này tôi lấy chồng thì căn nhà này sẽ thành của bà, đúng không?”
Bị nói trúng tim đen, bác gái chẳng hề xấu hổ, còn nói trơ trẽn:
“Đây là tài sản của nhà họ Hướng, đưa cho anh họ mày cũng là chuyện đương nhiên.”
Tôi đáp dứt khoát:
“Nhà của tôi, tôi muốn bán cho ai là quyền của tôi. Bà quản được chắc?”
Con vịt mà bà ta thèm khát bao năm cuối cùng cũng bay mất, tức đến mức mặt tím tái, mắt hoa lên.
Còn tôi — thấy bà ta tức như vậy, lại thấy hả dạ.
Coi như… là món quà đi kèm theo sau vụ bán nhà.
Nhưng thím Mạnh đã lừa tôi.
Thực ra anh Đại Ngưu đã có bạn gái, thậm chí cô ấy còn mang thai, họ đang gấp rút cưới nhau.
Vừa ký giấy tờ xong chưa đến hai ngày, bà ta đã cho người phá dỡ căn nhà cũ để xây mới.
Còn tôi, chẳng bận tâm nữa — vì trường cấp ba đã khai giảng.
Học phí 1.000 tệ, tiền ký túc 500, quân phục huấn luyện, quỹ lớp và đủ thứ linh tinh hết thêm 300.
Số còn lại, tôi phải giữ lại cho học kỳ sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi trừ hết, chẳng còn lại bao nhiêu.
Thím Hạ và dì Triệu chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ ăn khô — dưa muối và cơm rang nhà làm.
Bạn cùng phòng thường rủ tôi xuống căn-tin ăn cơm, nhưng tôi luôn từ chối.
Tôi chỉ ra khỏi lớp lấy nước nóng miễn phí, đổ vào cơm rang cho mềm ra, rồi ăn kèm với nửa miếng đậu phụ nhừ.
Tôi lén mang lên tầng năm — nơi chẳng mấy ai lui tới — ngồi ăn một mình.
Sang thu, trời bắt đầu lạnh.
Nhưng một ấm nước sôi giá đến năm hào, tôi không nỡ tốn.
Vì vậy, tôi chỉ tắm bằng nước lạnh.
Mấy bạn trong phòng đều đã bắt đầu mặc áo n.g.ự.c thiếu nữ, chỉ mình tôi vẫn dùng chiếc áo lót nhỏ mua từ hồi cấp hai.
Càng tệ hơn, cơ thể tôi bắt đầu phát triển, mỗi khi chạy nhảy lại càng dễ thấy, nên tôi lúc nào cũng khom lưng, rụt vai lại.
Trước khi nhập học, thím Hạ đã bỏ ra mười tệ mua cho tôi đôi giày vải trắng.
Tôi mang rất cẩn thận, nhưng ngón chân cái dài quá, chẳng mấy chốc đã chọc rách vớ rồi đ.â.m thủng cả mũi giày.
Tôi vá đi vá lại nhiều lần.
Chỗ rách càng to, mép vải xù hết lên, không sao khâu nổi nữa.
Thế là, vào tháng mười một lạnh cắt da, tôi đành mang dép lê, đi cùng đôi vớ đã giặt đến mức gần như trong suốt.
Bạn cùng phòng hỏi sao tôi lại mang dép giữa mùa đông, tôi chỉ cười nói: “Tớ sợ nóng.”
Có lẽ họ đều hiểu, chỉ là không nói ra.
Họ tốt bụng đến mức chọn im lặng, để tôi giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh.
Tay chân tôi bị nẻ và nổi cước, nửa đêm thường bị ngứa đến tỉnh giấc, đau rát không chịu nổi.
Nhưng t.h.u.ố.c bôi chống nẻ giá tới mười tệ một tuýp, tôi thật sự không dám mua.
Tôi rất ít nói chuyện với mọi người trong ký túc xá.
Bởi vì — giao tiếp cũng cần tiền.
Trong mắt họ, có lẽ tôi là đứa học dở, tính tình kỳ quặc, hành động lập dị.
Tôi vẫn nhớ, hôm đó là giờ nghỉ giữa tiết sau kỳ thi giữa kỳ.
Bảng điểm vừa dán, tôi từ hạng 600 rớt xuống hơn 800, trong tổng số 1.200 học sinh toàn trường.
Tôi vừa sốt ruột vừa buồn, quên mất phải thay băng vệ sinh.
Khi nhảy theo nhịp điệu bài thể dục, tôi bỗng cảm thấy có thứ gì đó trượt dọc theo chân mình.
Cúi đầu nhìn xuống — Đó là miếng b.ăn.g v.ệ si.nh tôi tự gấp bằng giấy thô.
Nó đã bị m.á.u thấm đẫm, đỏ loang, và cứ thế rơi xuống ngay trước chân tôi, trơ trọi giữa đám đông.
Trong đầu tôi “bùm” một tiếng như nổ tung.
Mặt đỏ bừng, nóng ran đến tận mang tai.
Tôi giơ chân đạp lên miếng băng vệ sinh, không dám nhúc nhích.
Trong giờ thể dục, luôn có giáo viên đi kiểm tra — mà hôm ấy lại là thầy thể dục.
Thầy thấy tôi đứng yên bất động, liền bước tới hỏi:
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
“Em kia, sao lại dừng lại?”
Thầy càng đến gần, những người xung quanh cũng bắt đầu quay sang nhìn tôi.
Dưới chân là miếng b.ăn.g v.ệ si.nh bằng giấy thô thấm đầy m.á.u — như một đống lửa đang bốc cháy, thiêu rụi toàn thân tôi.
Tôi chỉ muốn có một cái lỗ để chui xuống.
Đúng lúc ấy, có một giọng nữ vang lên từ phía sau:
“Thầy ơi, bạn ấy đột nhiên bị đau bụng.”