Bỗng nhiên tỉnh giấc, Tô Du mở mắt ra thì thấy toàn bộ không gian đều bị méo mó, cô bèn nhanh chóng nhắm mắt lại, hẳn là cô đang ở trong bệnh viện, nhưng đã tỉnh rồi mà không hề có y tá hay bác sĩ nào đến.
Tai cô ong ong, đầu óc choáng váng muốn nôn ọe, kèm theo cả cảm giác khó thở. Cô há to miệng, dốc hết sức lực vào mũi và miệng, lờ mờ nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại kẽo kẹt cùng tiếng bước chân người, cô mở mắt lần nữa, chỉ thấy một bóng người mơ hô. Nhưng người ấy bị kéo dài và uốn cong vặn vẹo, vị bác sĩ hình như đang cúi mặt xuống xem xét cô, cô nhìn thấy ngũ quan méo mó, hai con mắt một nằm trên đỉnh đầu một nằm dưới cằm, lập tức thấy cảm giác chóng mặt càng lúc càng nghiêm trọng.
Nghe thấy một giọng người vang dội, cô nheo mắt nhìn về phía có người, gắng sức nói: “Bác sĩ, tôi khó thở quá....”
Triệu Quế Hương nhảy cẫng lên chạy ra ngoài gọi người, bà ta đang nén một cơn giận định vào dạy dỗ con dâu, vừa đến cổng nhà thì thấy cổng chính mở toang, cửa bếp và cửa sảnh chính cũng mở, chỉ có cửa phòng ngủ là đóng. Bên trong có tiếng ồ ồ, bà ta đứng ở cửa gọi tên Tô Du mấy lần mà không ai đáp, nhưng tiếng thở dốc nặng nề trong phòng vẫn còn.