Ta bị kế mẫu hạ mê dược, ép thay kế tỷ xuất giá vào Đoan Vương phủ, trở thành chính thê của vị tiểu thế tử đang hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa tỏ.
Đêm động phòng hoa chúc, ta đối mặt với một thiếu niên ung dung ngồi trên xà nhà, ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn ta không rời.
“Ngươi nhìn thấy ta.” Thiếu niên chầm chậm đáp xuống, giọng nói trầm ổn mà rõ ràng.
Ta hoảng hốt lắc đầu liên tục: “Không thấy, thật sự không thấy.”
“Không thấy, vậy sao lại nghe được thanh âm của ta?”
“À? Ta có nói gì đâu… ta chỉ là lẩm bẩm một mình thôi…”
Thiếu niên bị lời ta chọc cười, khóe môi cong lên, cười khẽ:
“Danh xưng là Biệt Quan Quan, đúng không? Được, đêm nay bản thiếu gia sẽ nhập mộng, đích thân bẩm báo với mẫu phi một tiếng.”
Ta: “…”