Chỉ một câu, khiến Viên Thành suýt phun hết sữa đậu nành vừa uống.
"Nhớ lại đi," Lê Tri nhìn quanh, ánh mắt nghiêm nghị, "Đêm đầu tiên khi đến đây, tôi từng hỏi bà chủ nhà về chuyện có ma. Bà ta không phủ nhận, trái lại còn dễ dàng đổi phòng cho chúng ta. Lúc đó tôi đã nghi ngờ."
"Người đàn ông mặc áo hoa cũng từng nói, sau khi hai người rơi lầu chết, bên ngoài đồn ầm lên rằng khu phố Nam là nhà ma, nhiều người đã trả phòng, cả tòa nhà gần như trống rỗng. Những người còn lại đa số là vì không có lựa chọn nào khác hoặc quá nghèo để dọn đi."
"Bà chủ còn giảm tiền thuê, nhưng vẫn chẳng mấy ai dám đến. Cho nên..." – Lê Tri ngừng lại, nhìn Phù Hoan.
Phù Hoan trừng mắt, thốt lên: "Bà ta bán hoặc cho người c.h.ế.t thuê nhà?!"
Lê Tri gật đầu: "Đúng. Người đàn ông áo hoa bảo, người chuyển đến đều đến ban đêm. Cù Dung cũng xác nhận chưa từng thấy họ vào ban ngày. Và, căn cứ rõ ràng nhất – những câu đối dán ở cửa – chỉ có những căn phòng dành cho người c.h.ế.t mới có."
"Còn nhớ đứa trẻ chơi bóng không?" Cô chậm rãi nói tiếp, giọng lạnh hơn: "Nó bảo bố mẹ dẫn đến đây rồi bỏ đi, không bao giờ quay lại. Bố mẹ nào lại làm vậy? Thực ra... họ chỉ đưa đến một hũ tro cốt mà thôi."
Bầu không khí ngưng đọng.
Lê Tri nhìn từng người: "Ngoài đời, nhiều người chọn mua căn hộ giá rẻ để đặt tro cốt, vì nghĩa trang quá đắt. Có nơi làm đúng quy trình, có nơi lén lút làm trong khu có người sống, hàng xóm chẳng hề hay biết. Luật pháp không can thiệp. Gặp trường hợp đó, chỉ có thể dọn đi và tự trách mình xui xẻo."
"Chung cư phố Nam có lẽ cũng vậy." Cô chốt lại.
Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, nhưng khi họ ngẩng đầu nhìn lên tầng hai – nơi các cửa sổ bị che kín bằng rèm đen – một luồng lạnh buốt len lỏi tận xương tủy.
Đêm qua, chúng còn lịch sự gõ cửa. Đêm nay thì sao? Liệu có phá cửa xông vào?
Họ phải tìm ra sự thật – và nhanh.
"Tôi có một suy đoán."
Câu nói của Lê Tri khiến tất cả tỉnh táo lại. Ánh mắt cô dõi về phía trước – nơi Chử Quang Ngạn đang đến, xách cặp công vụ. Anh ta cười dịu dàng với bà Khâu đang mặt lạnh: "Bà Khâu, cho tôi hai cái bánh bao và một túi sữa đậu nành. Tôi đi làm đây."
Dù không ưa anh ta, nhưng bà Khâu vẫn cần kiếm sống. Bà đưa đồ ăn bằng vẻ mặt khó chịu, Chử Quang Ngạn vẫn lễ độ nói cảm ơn, rồi xoay người rời đi.
Đúng lúc đó, anh ta va vào Lê Tri đang tiến lại gần.
"Ôi!" Lê Tri chạm vào anh ta, vội vàng xin lỗi: "Chử tiên sinh, xin lỗi, tôi có làm anh đau không?"
Chử Quang Ngạn nhanh chóng rút tay lại, lùi một bước: "Tôi không sao. Cô có sao không? Tôi... hình như giẫm lên chân cô."
Lê Tri mỉm cười: "Không sao đâu, anh đi làm đi, tạm biệt."
Chử Quang Ngạn gật đầu, rời đi.
Phù Hoan nhìn theo, nghiến răng: "Giỏi giả vờ thật đấy! Nếu không biết bộ mặt thật, ai mà chẳng nghĩ anh ta tốt!"
"Không hẳn là giả." Lê Tri nói đầy ẩn ý, "Biết đâu... anh ta thật sự là người lịch sự, tử tế?"
Phù Hoan đập bàn: "Tử tế cái đầu tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tri nghiêng đầu, kể lại những gì cô vừa thấy: "Trên cổ anh ta có một vết thương. Nhỏ, tròn, đã đóng vảy. Ngay động mạch chính."
Phù Hoan giật mình: "Bị thương ở chỗ đó mà sống được? Đúng là mạng lớn!"
Lê Tri gọi mọi người lại, trừ Kiều Tuấn Viễn vẫn ngồi riêng một góc, nhấm nháp sữa đậu nành như chẳng quan tâm đến chuyện gì.
Sau khi Lê Tri thì thầm, nét mặt ai nấy đều thay đổi.
Phù Hoan lo lắng: "Cô định vào nhà Trần Mỹ Thiến thật sao? Nếu cô ta là quái vật, vào đó chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!"
Lê Tri bình tĩnh: "Tôi nghĩ Trần Mỹ Thiến không có ở nhà."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Cả nhóm sửng sốt.
Lê Tri gật đầu khẽ: "Tối nay sẽ rõ."
Lê Phong nhíu mày: "Một mình em vào quá nguy hiểm. Anh đi cùng."
Lê Tri bật cười: "Anh cao to như vậy, sợ cái tủ quần áo nhà cô ta không chứa nổi đâu."
"Để tôi đi cùng Lê Tri." Hạng Linh lên tiếng. "Tôi nhỏ người hơn, biết mở khóa."
Lê Tri định dùng Chìa Khóa Vạn Năng, nhưng thấy vậy thì gật đầu. Tiết kiệm được lần dùng là tốt rồi.
Lúc cả nhóm bàn bạc, Kiều Tuấn Viễn vẫn ung dung như không, khiến Lê Tri không thể không nhắc nhở: "Hai ngày nay cậu ta không động tĩnh gì. Có thể đang âm thầm chuẩn bị. Dựa theo thói quen trước đây, cậu ta hay ra tay khi sắp vượt phó bản."
Phù Hoan nghiến răng: "Ước gì lần này bị loại cho rồi! Tôi không hiểu tại sao vẫn có người bầu chọn cho cái loại đó!"
Hạng Linh cười lạnh: "Nhiều lắm. Những kẻ thích xem cảnh g.i.ế.c người. Với cả... tổ chức tà đạo cũng có cơ chế bầu chọn nội bộ. Bảo kê lẫn nhau."
Muốn loại Kiều Tuấn Viễn trong phó bản, rất khó. Nhưng để cậu ta sống sót ra ngoài, sau này sẽ là mối họa lớn.
Lê Tri và Lê Phong trao nhau ánh nhìn – không cần nói cũng hiểu.
Lê Phong chỉ gật đầu nhẹ. Không biểu lộ gì.
Buổi chiều, Phù Hoan đi lên tầng sáu. Cô đứng ở hành lang, cất giọng đầy khiêu khích: "Có người sống thì khổ, lại cứ đi ghen tị với người khác. Tóc uốn xoăn mà tưởng mình đẹp chắc? Có thấy Chử tiên sinh thèm để ý đâu?!"
Câu này chọc đúng chỗ đau của bà thím tóc xoăn. Chưa nói hết câu, bà ta đã vác chổi xông ra: "Con nhãi ranh! Mày nói ai đó?!"