Vương Gia, Dậy Đi Làm Thôi!!!

Chương 4



Ánh mắt tôi lạnh xuống.



Còn chưa đợi tôi mở miệng, một giọng nói quen thuộc chen vào từ trên đỉnh đầu.



“Cái gì mà anh cho cô ấy tiền sinh hoạt? Gia sản sau khi kết hôn đều do chủ mẫu quản lý, phải là cô ấy cho anh tiền sinh hoạt mới đúng.”



Tôi ngẩng đầu lên, Mộ Phong trong bộ dạng phục vụ bàn áo trắng quần đen, tuấn tú lịch lãm đứng bên cạnh.



Sau lưng hắn, một đám fan girl dán mắt vào hắn không rời.



Thảo nào hôm nay quán cà phê đông người thế!



Trương Thành thấy một nhân viên phục vụ đẹp trai chen miệng vào, lập tức không vui, “Liên quan gì đến cậu, cô ta gả vào nhà giàu vốn dĩ là trèo cao rồi, còn muốn nuốt trôi gia sản của bố mẹ tôi? Quá đáng rồi đấy!”



Mộ Phong nhíu mày, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, gia sản của cha mẹ quả thật không thể xâm phạm.”



Hắn chuyển giọng:



“Ta đang nói đến gia sản của anh. Chẳng lẽ anh… không có gia sản, chỉ biết ăn bám cha mẹ thôi sao?”

8



Mặt Trương Thành sa sầm xuống.



Nhưng Mộ Phong vẫn chưa dừng “xả đạn”:



“Người xưa có câu, lập gia thất, gây dựng sự nghiệp, đã nghĩ đến chuyện lập gia thất, đương nhiên phải có vốn liếng gây dựng sự nghiệp. Vị tiên sinh đây là có thu nhập ổn định đủ nuôi gia đình, hay là có sản nghiệp đủ để tự thân lập thân?



“Nếu bản thân vẫn còn phải dựa vào cha mẹ nuôi, sau khi thành gia thất, chẳng phải còn phải để cha mẹ nuôi cả con dâu sao? Nói ra, không được hay cho lắm đâu.



“Có nghiên cứu chỉ ra rằng, đàn ông trước khi kết hôn dựa vào cha mẹ nuôi, phần lớn sau khi kết hôn hoặc là để cha mẹ nuôi tiếp, hoặc là để vợ nuôi, hoặc là ăn bám hoặc là dựa hơi vợ, chỉ có hai lựa chọn thôi.



“Tiên sinh à, người nên làm nội trợ toàn thời gian không phải là cô gái này, mà là anh đấy.”



Trương Thành đập bàn đứng dậy, mặt đỏ tía tai, “Liên quan gì đến cậu, ở đây có liên quan gì đến cậu!”



Mộ Phong bình tĩnh rút bút ra, “Tiên sinh, anh chiếm chỗ lâu mà không gọi đồ, cần phải thanh toán phí giữ chỗ 30 tệ, WeChat hay Alipay?”



Trương Thành rút ra một tờ tiền trăm vỗ mạnh xuống bàn, rõ ràng đã không còn ý định tiếp tục nói chuyện nữa:



“Lâm Du Nhiên, tôi hỏi cô một câu cuối cùng, cô đồng ý hay không đồng ý?”



Có “miệng đỡ đạn” bên cạnh, tâm trạng tôi sảng khoái vô cùng, “Không đồng ý, tôi thấy cậu em này nói rất có lý.”



“Được, cô chờ đấy, các người chờ đấy cho tôi!”



Trương Thành mặt mày hung tợn, chửi bới om sòm rồi bỏ đi.



Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy thế giới như được thanh tịnh.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mộ Phong đứng bên cạnh tôi, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ:



“Ta đã từng kinh ngạc trước sản vật thế giới của nàng, so sánh về quốc lực, thời đại của ta kém xa hiện tại.



“Nhưng hôm nay ta cũng đã thấy, không phải vạn sự vạn vật đều tốt đẹp, ít nhất con người thì không.



“Nếu nàng thất vọng về đàn ông, không muốn thành thân, vậy ta sẽ ở bên cạnh nàng. Nếu nàng chỉ thất vọng về ta, ta sẽ sửa đổi, rồi sau đó cướp nàng về!



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Ta không yên tâm giao nàng cho người khác.



“Ta cũng không cam tâm nhường nàng cho người khác.”



9



Lúc tan học, Mộ Phong đẩy một chiếc xe đạp đứng ở cổng trường.



Giữa dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, hắn đứng thẳng tắp như một cây tùng nhỏ, vô cùng nổi bật.



Hắn xuyên qua đám đông, khẽ gật đầu với tôi, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt quen thuộc.



Tôi ngỡ ngàng như lạc vào thế giới khác.



Con người Mộ Phong này, tâm sự chưa bao giờ lộ ra trên mặt. Ngay cả năm xưa vào cái ngày tam hoàng tử mưu phản, hắn cũng vẫn bình thản như lúc này, thản nhiên ra khỏi cửa, nói với tôi hôm nay không nên ra ngoài.



Ngày đó cả Kinh thành nhuốm m.á.u tanh, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c kéo dài đến tận nửa đêm.



Lúc hắn về phủ, đã thay một bộ quần áo khác, tôi ghé sát lại cũng chỉ ngửi thấy mùi hương xà phòng mới tắm.



Hắn vẫn như bình thường, hỏi tôi bữa tối ăn có ngon không? Có bị náo loạn bên ngoài làm ảnh hưởng đến khẩu vị không.



Giết một hoàng tử, đối với hắn mà nói, không đáng nhắc tới.



Còn chưa bằng số chữ hắn nói khi “khẩu chiến” với Trương Thành ở quán cà phê.



Người này, tâm tư sâu kín, quyền thế ngập trời. Cuộc sống thường ngày của hai chúng tôi luôn cách nhau một tầng lại một tầng các mối quan hệ, tranh đấu triều đình, tông tộc gia nô.



Tôi thường cảm thấy tôi và hắn đồng sàng dị mộng, gần nhau trong gang tấc, lại xa cách vời vợi.



Nhưng, giờ phút này, tôi xác định mình đã thực sự đến gần hắn rồi.



Tôi thấy rõ ràng là một Mộ Phong trẻ tuổi bằng xương bằng thịt đang phủi phủi lớp bụi mỏng trên yên sau chiếc xe đạp, rồi quay sang nói với tôi: "Xin lỗi nàng, bây giờ ta chỉ mua được xe đạp thôi."



Cái vẻ đẹp trai c.h.ế.t tiệt này, đúng là làm người ta xao xuyến tâm can. Tôi cố đè nén nhịp tim đang loạn xạ, hỏi anh ấy sao tự dưng biết đường đến trường đón người thế này.



"Nàng lo tên Trương Thành kia trả thù nàng à?"



Mộ Phong nhếch môi, giọng điệu thản nhiên: "Loại người như Trương Thành, ta thấy rõ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, lòng dạ hẹp hòi, chỉ giỏi dùng mấy trò mèo mánh khóe. Chắc chắn hắn sẽ trả thù, nhưng chưa đáng để ta phải bận tâm."