Vương Gia, Dậy Đi Làm Thôi!!!

Chương 8



Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Phong thoáng vẻ ngượng ngùng: "Trước đây là ta không đúng, không biết nàng là người đến từ thế giới khác, khiến nàng phải chịu cảnh tù túng trong hậu trạch suốt bao năm. Mấy ngày nay ta mới biết, thế giới của nàng, không chỉ dành cho đàn ông, mà còn dành cho cả phụ nữ nữa. Phụ nữ cũng có thể ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Du Nhiên, trước đây là ta đã khiến nàng phải chịu ấm ức rồi."



Ối chà chà! Ghê gớm thật, Nhiếp chính vương vậy mà lại chịu hạ mình xin lỗi vì những chuyện đã qua, đúng là chuyện xưa nay hiếm có! Lòng can đảm của tôi bỗng nhiên lớn gan hẳn lên, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn hỏi: "Cái tập đoàn Triều Ca kia là thế nào vậy? Anh mở công ty từ khi nào thế?"



"Không phải của ta, ta chỉ là cố vấn đầu tư được thuê thôi."



Mộ Phong nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: "Tiền hoa hồng cũng tàm tạm, đủ để đổi xe đưa đón nàng rồi."



Buổi tối, tôi trốn trong phòng ngủ ngồi đếm đốt ngón tay tính xem Mộ Phong đến đây được bao nhiêu ngày rồi. Càng tính càng thấy cái bằng đại học năm sau của mình tự dưng chẳng còn thơm tho gì nữa. Anh ấy mới đến đây có hai tháng thôi mà cuộc sống đã sắp sửa ấm no hạnh phúc rồi kìa!



Ấm ức đi ngủ, ấm ức đến trường, đang học dở buổi thì một cuộc điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.



"Xin hỏi có phải phụ huynh của bé Mộ Thanh không ạ? Bé Mộ Thanh nhà mình gặp chuyện ở trường rồi ạ!"



Tôi không biết mình đã bắt taxi đến trường bằng cách nào nữa, đến khi hoàn hồn lại thì chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Mộ Thanh tuy rằng tuổi thật đã hai mươi tám, lại còn là một vị tướng quân lập chiến công hiển hách từ trong đống xác người, nhưng hiện tại thằng bé chỉ mới năm tuổi, là một cậu nhóc con nít ranh ở trường mẫu giáo. Vì thằng bé tâm trí chín chắn, mà trường mẫu giáo lại là chốn "tháp ngà", nên tôi vẫn luôn không mấy lo lắng về thằng bé. Cũng chính vì thằng bé tâm trí chín chắn, môi trường lại an toàn, nên một khi xảy ra chuyện, chắc chắn không phải chuyện nhỏ!

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Trương Thành mất đi cái mác thiếu gia nhà giàu, cùng đường mạt lộ, sau khi biết được Mộ Phong còn có một đứa con trai, vậy mà hắn ta lại dám bỏ tiền thuê người đến trường mẫu giáo bắt cóc! Suốt dọc đường vừa nghe điện thoại của cô giáo gọi đến, tay tôi cứ run lẩy bẩy. Trong đầu tôi những hình ảnh hỗn loạn cứ thế hiện ra. Thanh nhi có bị thương không? Có ai khác bị liên lụy không? Cái thằng Trương Thành chó chết, tôi mà gặp được hắn là tôi băm vằm hắn ra!



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh tài xế thấy sắc mặt tôi không ổn, đạp mạnh chân ga phóng xe như bay. Đúng là trong cái rủi có cái may, vừa đến ngã tư cuối cùng, một chiếc Volkswagen màu đen đang đỗ ven đường bỗng nhiên lao thẳng ra đường, đ.â.m sầm vào xe của tôi! Qua khung cửa kính xe, tôi nhìn thấy rõ đôi mắt điên cuồng của Trương Thành. "Hoặc là đồng ý với tao, hoặc là tao hủy hoại mày!" Cái tên cặn bã này, ngay từ đầu đã nhắm đến con đường cùng cực đoan và độc ác rồi!



Một trận trời đất quay cuồng, đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, tôi đã bị treo ngược đầu trong xe, m.á.u dồn lên não, hoa mắt chóng mặt. Anh tài xế nhờ có túi khí bảo vệ nên không sao, anh ấy nhanh chóng bò ra ngoài: "Cô em, cô không sao chứ, đừng lo, tôi gọi 119 cho cô!"



Tôi xua tay, cơn chóng mặt khiến mắt tôi hoa lên từng đợt. Trong cơn mơ màng, tôi nhìn thấy bóng dáng Mộ Phong từ hướng trường mẫu giáo chạy như điên đến. Trên người anh ấy toát ra một vẻ điên cuồng mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Anh ấy giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m mạnh vào cửa kính xe đang kẹp cứng tôi. Trước mắt tôi chỉ toàn một màu đỏ máu, tôi gắng gượng hỏi anh ấy: "Thanh... Thanh nhi... đâu rồi..."



Anh ấy mím chặt môi: "Con không sao."



Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nhắc anh ấy: "Đồ ngốc, đừng đ.ấ.m nữa, bên trong xe có búa thoát hiểm đấy, anh với tay lấy thử xem..."



Những người đi đường gần đó nhanh chóng tụ tập lại, mọi người cùng nhau hợp sức đẩy chiếc xe bị lật trở lại. Cắt dây an toàn, tôi mới được Mộ Phong lôi ra khỏi xe, ôm chặt vào lòng, bên tai tôi toàn là tiếng tim anh ấy đập nhanh và mạnh mẽ.



"Nàng đừng động đậy." Mộ Phong thở dốc ôm chặt lấy tôi, "Để ta hoàn hồn một chút đã."



Đến khi chúng tôi đến trường mẫu giáo, tôi thì đầu bù tóc rối, Mộ Phong thì hai tay bê bết máu, còn đương sự là nhóc Mộ Thanh thì đang ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm trước cửa, trắng trẻo sạch sẽ. Thằng bé thấy chúng tôi đến thì vừa mừng vừa ngơ ngác: "Sao vậy ạ? Hai người gặp chuyện gì trên đường ạ?"



.