Tôi chẳng buồn trả lời, lao đến bế thốc Mộ Thanh lên, hết sờ soạng trên người thằng bé một lượt, xác nhận không bị thương tích gì, lúc này trái tim treo lơ lửng của tôi mới chịu hạ xuống. Mặt Mộ Thanh hơi ửng đỏ, nhỏ giọng nói với tôi: "Ôi, mẫu phi à, con lớn thế này rồi, người làm thế này thì sau này con còn mặt mũi nào đi tìm đối tượng nữa..."
Quên mất chưa kể, chiến thần hai mươi tám tuổi Mộ Thanh nhà ta vẫn còn là trai tân chính hiệu, bận rộn chinh chiến trận mạc, nào có thời gian nghĩ đến chuyện vợ con. Tôi giận tím mặt, vỗ bốp một cái vào đầu thằng bé. "Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến chuyện yêu đương! Cái thời đại này, dưới mười tám tuổi đều là yêu sớm biết không hả!"
Mộ Thanh mắt đầy vẻ thất vọng: "Chẳng phải thời đại đã tiến bộ rồi sao, sao mười tám tuổi vẫn còn chưa được yêu đương ạ!"
Tôi chẳng thèm đôi co với thằng bé nữa, vội vàng đảo mắt tìm kiếm tên bắt cóc. Cô giáo mầm non nói với tôi, tên bắt cóc đã bị giữ ở phòng bảo vệ rồi, tình trạng tinh thần... không được tốt lắm
Hả? Đến khi nhìn thấy người, tôi mới hiểu cái tình trạng tinh thần "không được tốt lắm" kia là như thế nào. Chỉ thấy một gã đàn ông xăm trổ đầy mình cao gần mét tám, lúc này đang bị trói gô tay chân, vừa khóc vừa cười vừa gào thét: "
"Từ nay về sau, dẹp, dẹp hết mấy vụ ở trường mẫu giáo cho tôi!"
Tôi định bụng đá cho gã kia mấy phát, nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của hắn, tôi lại thấy thương cảm.
Cô giáo nhỏ nhẹ kể, gã này ban đầu đúng là nhắm vào bé Mộ Thanh nhà tôi.
Lúc đó, mấy nhóc lớp chồi đang chơi ngoài sân, Mộ Thanh nhà tôi thấy không ổn, liền hét tướng lên: "Cô ơi, vào lớp phát sữa chua que đi cô!"
Tức thì, lũ nhóc lớp chồi ùn ùn kéo nhau vào lớp, dọn sạch sân.
Còn Mộ Thanh thì quay ngoắt lại, nghênh ngang xông thẳng về phía tên xăm trổ, thừa lúc thân hình nhỏ thó lách qua tên bắt cóc, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng.
Tên bắt cóc dĩ nhiên đuổi theo.
Bác bảo vệ vừa kịp hoàn hồn, vớ ngay lấy cây gậy ba khúc.
Chỉ mấy bước ngắn ngủn, nhóc Mộ Thanh đã nhanh trí chui tọt vào lỗ chó quen thuộc của trường!
Tên bắt cóc thì mắc kẹt bên ngoài, nổi cơn điên, hùng hổ vòng ra cổng chính.
Chính cái khoảnh khắc lỡ đà này, hắn bị bác bảo vệ quất cho phát điện giật ngã lăn quay.
Nếu mọi chuyện dừng lại ở đây thì đúng là một buổi diễn tập chống bạo động hoàn hảo.
Nhưng, nhóc Mộ Thanh lại thủng thẳng vác theo một cây gậy bóng chày tiến đến.
Một gậy nện thẳng vào chỗ hiểm của tên bắt cóc.
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng không ngớt.
Nhóc con ngồi xổm bên cạnh tên bắt cóc, khoé miệng nhếch lên, lôi từ trong túi ra một nắm tăm xỉa răng.
Chân thì đạp lên tay tên xăm trổ, vừa nói vừa xỉa tăm vào móng tay hắn: "Tôi với ông nước sông không phạm nước giếng, không thù không oán, sao ông lại bắt cóc tôi?"
Cứ nói một câu lại xỉa một cây tăm.
Vài cây tăm cắm xuống, tên bắt cóc đau đến tái mét mặt mày, khai tuốt tuồn tuột.
Sau khi moi sạch thông tin, Mộ Thanh lại tươi cười thân thiện, rút từng cây tăm ra trả lại.
Cô giáo vừa kể vừa hít hà: "Chúng tôi phải nhốt tên bắt cóc trong phòng bảo vệ là để bảo vệ hắn đó! Thảm quá, thảm quá đi mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cũng hít hà theo, đúng là sơ suất quá, sơ suất quá, xem ra hôm nay phải tiến hành ngay lớp học giáo dục pháp luật cho nhóc Mộ Thanh mới được!
17
Cảnh sát tiếp quản hiện trường, tôi đưa Mộ Phong đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.
Kết quả, tôi chỉ bị xây xát nhẹ vài chỗ, còn anh thì hai tay bị thương nặng, băng bó kín mít như cái bánh chưng, bác sĩ còn dặn phải tĩnh dưỡng cẩn thận.
Trương Thành thì tội ác tày trời, bị còng tay số tám dẫn đi thẳng.
Nghe nói vào đồn rồi mà hắn vẫn còn mạnh miệng, gào mồm lên là ra tù sẽ không để yên cho tôi.
Mộ Phong tốt bụng đến trại giam thăm hắn một lần, cho đến khi có kết quả tuyên án, hắn cũng chẳng dám hé răng thêm câu nào nữa.
Nhóc Mộ Thanh nhà tôi bị trường mẫu giáo liệt vào danh sách đen cần chú ý đặc biệt, mỗi lần đến trường đều phải bị khám người.
Tôi vui vẻ đồng ý, còn Mộ Thanh thì mặt mày ỉu xìu.
Sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, tôi bắt đầu chạy đi chạy lại giữa trường và nhà.
Chẳng qua là vì Mộ Phong nhà tôi đây, tuy rằng bị thương ở tay thật, nhưng nhân cơ hội đình công toàn thân.
Ngày ngày chỉ việc ngồi chễm chệ trên sofa, chờ tôi đút cho ăn.
Đến tối, hai tay anh giơ cao, mắt long lanh mong chờ nhìn tôi.
"Gì đó?"
"Em tắm cho anh đi."
Tôi: Ý là muốn tôi cởi đồ cho anh ta á hả??
Anh thở dài một tiếng: "Chúng ta thành thân ba mươi năm rồi, còn gì mà phải ngại nữa chứ? Cứu người một mạng, cuối cùng lại bị người ta ghẻ lạnh, thật là đáng buồn…"
"Thôi được rồi, được rồi, được rồi, em cởi cho anh là được chứ gì!"
Mộ Thanh đi ngang qua, mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ dành cho phụ vương.
Vừa cởi được cái áo trên, Mộ Phong đã cởi trần ôm chầm lấy tôi.
Vai rộng eo thon, da màu lúa mạch, hormone nam tính nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến tôi có chút choáng váng.
"Du Nhiên, mình hẹn hò đi em."
Tai anh hơi ửng đỏ, vừa nói vừa ấn tay tôi xuống bụng sáu múi của anh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Má ơi, cái ông già lưu manh này, ai mà chịu cho nổi chứ!
Đầu óc tôi ong ong như bị rót mật vào tai, mơ mơ màng màng sắp gật đầu đồng ý thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng quát nộ lôi đình.
"Thằng nào! Bỏ con gái bà ra!"