Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 41



Không chỉ không hẹn được Lục Tấn Tắc mà còn đắc tội với Lưu Tư Hào, nhưng Tô Hàm hoàn toàn không hay biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu bởi vì muốn hẹn Lục Tấn Tắc mà dẫn đến như lời Lưu Tư Hào nói suýt chút nữa hại chết gã, vậy thì thân phận của Lục Tấn Tắc càng đáng ngờ hơn.

Tô Hàm bị sự suy đoán của mình làm giật mình, phải kiềm lại tiếng tim đập thình thịch.

Hai tuần sau có đợt tuyên truyền cho phim ⟪Điệp Ảnh⟫, hắn có nên nhân cơ hội này để chiếm hảo cảm của người ấy hay không?

Tô Hàm lộ ra nụ cười nhất định phải được.

Cố Tinh Thần từ đoàn phim trở về nhà.

Ngày hôm qua, tất cả cảnh diễn của đoàn phim đã kết thúc, đạo diễn mời mọi người dự tiệc đóng máy, hôm nay mới cho mọi người về nhà.

Về đến nhà, xa cách mấy tháng, Cố Tinh Thần cảm thấy sắp quên luôn mặt mũi người nhà của mình như thế nào rồi.

Cậu nằm liệt trên ghế sô pha, cảm thấy mình có thể nằm trên sô pha ba ngày ba đêm.

Cố Tinh Thần nhắm mắt mơ màng sắp ngủ, nhưng tiếng chuông điện thoại bám riết không tha, rất có xu thế không tiếp không bỏ qua.

"Tinh Thần, nhanh, nhanh tới công ty một chuyến." Giọng Viên Cần rất vội, trong đó lại có chút vui mừng.

Cố Tinh Thần ngồi dậy: "Anh Viên có chuyện gì vậy, anh cứ từ từ nói, em mới vừa về đến nhà thôi."

Viên Cần nóng nảy: "Haiz, chuyện này không nói trong điện thoại được, cậu cứ đến công ty một chuyến đi, chuyện lớn!"

"Thôi, để anh tới nhà cậu, chờ anh nhé."

Hai mươi phút sau, Viên Cần vội vàng gõ cửa nhà Cố Tinh Thần, Cố Tinh Thần mang dép lê mềm như bông ra mở cửa, mở ra đập vào mắt chính là mặt bánh bao của Viên Cần. Viên Cần cực kỳ không khách sáo vọt vào phòng bếp cầm ly nước tu ừng ực, vừa uống vừa bùm bùm nói.

"Người đại diện cho trang sức MG trong nước vừa mới liên hệ anh, nói muốn cậu làm người đại ngôn đấy."

Cố Tinh Thần cảm nhận được bàn tay nắm lấy cậu của Viên Cần đang run rẩy: "Em có biết người đại ngôn cho bọn họ không phải siêu sao thì là đỉnh lưu không? Má ơi, rốt cuộc anh đã theo nghệ sĩ thần tiên gì vậy, để anh khi còn sống có thể nhận được đại ngôn như này."

"Trang sức MG?" Đương nhiên Cố Tinh Thần biết thương hiệu này, cậu cũng từng mua vài thứ của họ, chẳng qua thương hiệu này vô cùng bắt bẻ khi chọn người phát ngôn, tại sao bọn họ lại biết cậu? Đại ngôn này lọt vào tay cậu quá kỳ lạ. (Truyện chỉ được post trong wattpad hoadiemphung, những nơi khác đều là ăn cắp.)

"Sao bọn họ tìm tới anh thế? ⟪Điệp Ảnh⟫ vẫn chưa chiếu cơ mà."

Viên Cần: "Tinh Thần à, chúng ta đừng tự xem nhẹ mình, cậu biểu hiện trong Hoang Dã rất tốt đó."

Cố Tinh Thần: ???

Chỉ bằng một kỳ Hoang Dã mà đã tìm đến cậu, chuyện này không logic xíu nào, tuy rằng cậu rất đẹp trai nhưng vẫn chưa đạt tới nhan sắc thần tiên gì đâu.

Có điều đây cũng là cơ hội tốt, Cố Tinh Thần nói: "Vậy anh giúp em hẹn thời gian nhé, em đến bàn chuyện với họ."

Được câu trả lời, Viên Cần tất nhiên cao hứng, lập tức đáp ứng: "Được, anh hẹn bọn họ tuần sau để em nghỉ ngơi vài ngày, đúng rồi, Thang thị đang sắp xếp đại sứ hình tượng*, em có muốn đi thử không?"

(*Đại sứ hình tượng: như đại sứ thương hiệu.)

Đại sứ hình tượng của Thang thị.

Cố Tinh Thần trong chớp mắt nhớ lại, đại sứ hình tượng này hẳn là thuộc về Tô Hàm, bởi vì trong truyện gốc, Thang Văn Cảnh là lốp xe dự phòng của Tô Hàm. Cậu tự hỏi ba giây rồi quyết định đi xem thế nào, lỡ như Tô Hàm cũng đi thì cậu nhất định phải quấy rối, dù sao cũng coi như nể mặt ông ngoại, không thể để Thang Văn Cảnh bị Tô Hàm làm giảm trí thông minh.

Ba ngày sau, Cố Tinh Thần ngồi trong phòng hội nghị đối mặt với đại biểu của MG, đối phương xác nhận muốn cậu đại ngôn, hơn nữa phí đại ngôn còn rất cao.

Đại ngôn là công việc rất nhẹ nhàng, lại có phí đại ngôn cao như này, Cố Tinh Thần cảm thấy nếu cậu từ chối thì giống như kẻ không biết điều.

Chuyện tốt như thế, cậu không có lý nào từ chối cả.

Vui vẻ ký hợp đồng xong, Cố Tinh Thần chính thức trở thành người phát ngôn cho MG.

Ông chủ hiếm khi đến công ty một chuyến, nhân viên trong công ty hồ hởi đến mức ồn ào. Mặc dù đã biết Cố Tinh Thần chính là ông chủ nhà mình, nhưng bọn họ đều rất tò mò, bởi vì ông chủ này giống như chỉ đang chơi bời, gần như không đến công ty bao giờ.

Vừa khéo Cố Tinh Thần vẫn chưa rời đi, ba nghệ sĩ duy nhất của công ty cũng lục tục trở về, nghe nói Cố Tinh Thần đang ở đây bèn hùa nhau cả đám kéo đến văn phòng của cậu, đi vào thì thấy cậu đang nhàn nhã uống cà phê xem văn kiện.

Cù Linh dẫn đầu đi vào, ngồi xuống sô pha: "Ây dô, hôm nay ông chủ đại giá quang lâm, sao không báo cho bọn tôi đến tiếp giá thế?"

Kiều Mộng Tâm cười hì hì nói: "Chị Linh, anh Cố không cần chúng ta làm hậu cung đâu."

Tân Võ vẫn chưa thân quen với hai cô gái nên chỉ thành thật đứng một bên.

Cố Tinh Thần đặt văn kiện xuống: "Không ngờ mọi người đều trở về. Chị Linh, em sao dám để bọn chị tiếp giá chứ, em còn phải dựa vào mọi người để kiếm cơm mà. Dạo này sao rồi?"

Cậu vừa nói vừa xem lịch trình của ba người, nhìn chung, hành trình của ba người đều được sắp xếp riêng cho từng người, hơn nữa con đường của ba người đều khác nhau nên đều có trọng điểm bồi dưỡng khác nhau.

Kiều Mộng Tâm là người hoạt bát nhất: "Phim của em sắp khởi động máy, anh Cố em muốn cám ơn anh, nếu không có anh thì sợ là em không còn cơ hội làm diễn viên nữa."

Tân Võ cũng nôn nóng thể hiện cõi lòng: "Ông chủ, nếu không có cậu, sợ là tôi sẽ đi dọn gạch mất."

Cù Linh chưa nói gì, cô vỗn dĩ không phải người thích biểu lộ, cô chỉ cần làm tốt việc của mình, làm cho mọi người cùng thắng chính là sự đáp lại tốt nhất.

Cố Tinh Thần cũng không muốn bọn họ nói tiếng cám ơn: "Đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, tôi cũng không phải đồng cảm với mọi người nên mới ký hợp đồng, mà là vì cảm thấy mọi người có tiềm năng, là sinh ra ăn chén cơm này nên mới ký hợp đồng, mọi người kiếm tiền cũng là tôi kiếm tiền, đúng không? Sau này đừng nói mấy lời này nữa, mọi người chỉ cần làm tốt việc của mình, tôi cảm thấy tốt tôi tốt mọi người cùng tốt."

Kiều Mộng Tâm bị cậu chọc cười: "Anh Cố nói chuyện bình dân ghê."

Cố Tinh Thần cười cười, lời vừa nói ra làm cậu bất chợt nhớ đến điều gì đó, nhưng chỉ lóe qua rồi biến mất.

Viên Cần tiễn người đi rồi trở về, lập tức vui vẻ: "Hiếm khi tất cả trụ cột của công ty chúng ta đều ở đây, hay là cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?"

Lời này rất có lý, nghệ sĩ của công ty đều tề tựu đông đủ đúng là không dễ dàng gì, Cố Tinh Thần tức khắc gọi tất cả người đại diện tổng cộng tám người đi liên hoan, đây vẫn là lần đầu tiên.

Dù gì gần đây Cù Linh khá nổi bật, paparazzi đi theo chụp được một đoàn người đi vào nhà hàng. Cù Linh và Kiều Mọng Tâm xem như có tên tuổi, Cố Tinh Thần cũng từng xuất hiện trong Hoang Dã, trong bốn người chỉ có Tân Võ không tên không tuổi, nhưng cũng không ảnh hưởng mọi người đều biết đây chính là nghệ sĩ của Xán Tinh.

Paparazzi nhìn hình chụp nửa ngày, hình ảnh rất rõ ràng, nếu tất cả nghệ sĩ đều có mặt, thế nào ông chủ cũng sẽ xuất hiện nhỉ? Nhưng thẳng đến đêm khuya bốn người từng người lên xe riêng cũng không thấy người nào giống ông chủ xuất hiện. (Truyện chỉ được post trong wattpad hoadiemphung, những nơi khác đều là ăn cắp.)

# Nghệ sĩ Xán Tinh họp mặt, ông chủ không thấy bóng dáng #

Ông chủ của Xán Tinh vẫn luôn là sự bí ẩn, dù sao người nguyện ý dùng nhiều tiền nâng đỡ ca hậu quá thời Cù Linh là rất hiếm thấy, mà đối phương vẫn luôn không ra mặt nên ngược lại càng thêm khiến người ta tò mò.

Viên Cần nhìn tin tức trên điện thoại, cười không ngậm được mồm: "Ha ha ha ha, Tinh Thần, trong này có người nói cậu nhất định là ông chủ bụng phệ, tai to mặt lớn đó."

Cố Tinh Thần: "Sức tưởng tượng của họ phong phú ghê, sao không đi làm biên kịch đi, thế mà còn nói em trái ôm phải ấp chị Linh và Mộng Tâm, chỉ mỗi chị Linh thôi, có cho em mười lá gan em cũng không dám đụng vào."

Lúc này, người nào đó ở nước ngoài cũng nhìn thấy tin tức, đêm khuya tĩnh lặng nhưng anh không hề buồn ngủ xíu nào.

Điện thoại vang lên, trên màn hình hiện ra tên Lục Tấn Tắc, Cố Tinh Thần nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia rất yên tĩnh, bên tai là tiếng thở khe khẽ.

"Cậu, bên đó có khỏe không?" Lục Tấn Tắc lên tiếng trước.

Cố Tinh Thần không biết anh muốn hỏi gì: "Khá tốt, làm sao vậy?"

Nhớ đến ảnh chụp trên tin báo, bên người Cố Tinh Thần là hai người phụ nữ một trái một phải khiến ánh mắt Lục Tấn Tắc tối lại: "Không có gì, chỉ là xem được tin về cậu, ngày mai tôi về nước rồi, cùng ăn bữa cơm được chứ?"

"Anh giải quyết xong mọi chuyện rồi à?" Cố Tinh Thần nhớ rõ anh rất bận.

"Ừ." Lục Tấn Tắc nhớ ra còn một hợp đồng cần phải ký, sáng mai ký xong sẽ bay ngay, trả lời: "Gần như vậy."

Cố Tinh Thần nghĩ đến gì đó, nở nụ cười: "Được nha."

---

Tác giả có chuyện nói:

Lục Tấn Tắc: Bảo bảo không cao hứng! Mãnh liệt yêu cầu xuất hiện.

======