Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 42



Tòa nhà của tập đoàn Thang thị ở trên đoạn đường vàng của thành thị, bốn phía là các tòa nhà cao chót vót nhưng nó vẫn cực kỳ sáng rỡ.

Cố Tinh Thần cùng Viên Cần đi vào phòng họp ở tầng 16 của tòa nhà Thang thị, tầng 17, 18 là tầng văn phòng, giờ đây trong gian phòng hội nghị đều là các thí sinh đến cạnh tranh đại sứ hình tượng của Thang thị.

Tập đoàn Thang thị bao hàm rất nhiều ngành kinh doanh trong nước, trong đó thì ngành sản xuất chiếm số đông. Nếu có thể được tuyển dụng trở thành đại sứ hình tượng, chuyện này sẽ giúp nghệ sĩ mạ lên một tầng hào quang là điều không thể nghi ngờ. Vì thế mà trong phòng hội nghị có không dưới mười nghệ sĩ, trong đó có bốn người là trong một đoàn đội.

Là người có sức hút siêu cao đứng đầu cả nhóm trong nước, thân là đội trưởng nên Kim Tuấn chính là trung tâm của nhóm mình. Hắn rất tin tưởng vào đại sứ hình tượng lần này, dù sao từ trước đến nay, hình tượng của nhóm bọn họ cũng luôn là tích cực hướng về phía trước, vô cùng phù hợp với yêu cầu đại sứ hình tượng của Thang thị.

Trong phòng họp tuy nhiều người, nhưng lần này bởi vì điều kiện của Thang thị là thanh xuân tràn đầy sức sống, cho nên người trẻ tuổi khá nhiều. Mà Kim Tuấn được đoàn đội đặt niềm tin vào, vì thế khó tránh khỏi kiêu ngạo xem thường những người khác, hắn chướng mắt những nghệ sĩ hạng hai, càng đừng nói có rất nhiều người không biết tên tuổi.

Ví dụ như Cố Tinh Thần.

Cố Tinh Thần không có danh tiếng gì, nhưng cậu rất đẹp, hôm nay lại mặc áo hoodie màu trắng, tóc màu nâu nhạt khiến cho khí chất trên người càng thêm xuất chúng, mặc áo hoodie mà như mặc hàng cao cấp vậy.

Kim Tuấn đảm nhận giá trị nhan sắc trong đội, lập tức cảm thấy như bị kéo lùn hơn cậu một khoảng lớn.

Ở đâu ra cái thứ hạng mười tám thế này, lại dám đẹp như vậy, mặc dù hắn tự cho mình có giá trị nhan sắc rất cao nhưng cũng cảm thấy đối phương sáng hơn cả mình.

Cố Tinh Thần nhìn xung quanh phòng hội nghị một vòng, không thấy có Tô Hàm làm cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thả lỏng.

Ai biết được hắn có xuất hiện hay không, dù sao cũng phải chờ đến khi xác định người được chọn mới được.

Kim Tuấn ra hiệu với một nam sinh trong đội, nam sinh lập tức hiểu ý, đứng lên di chuyển đến ngồi cạnh Cố Tinh Thần.

Người đại diện đều chờ ở bên ngoài, bên trong chỉ có nghệ sĩ, trong phòng còn có một phòng là phòng phỏng vấn nên dù nghệ sĩ có giở chiêu trò gì cũng không ai chú ý tới.

Sau khi nam sinh chuyển qua, Kim Tuấn cũng đi theo ngồi xuống, tiếp đó một đoàn bốn người đều ngồi xuống bên cạnh Cố Tinh Thần, Cố Tinh Thần đang ngồi nhắn tin nên dù có người ngồi bên cạnh cũng không thèm quan tâm. (Truyện chỉ được post trong wattpad hoadiemphung, những nơi khác đều là ăn cắp.)

Hứ, thế mà không coi ai ra gì, dám coi như không thấy bọn họ.

Kim Tuấn có chút tức giận, tốt xấu gì bọn họ cũng là đoàn đội đỉnh lưu nổi tiếng trong nước.

Thấy Cố Tinh Thần rốt cuộc buông điện thoại xuống, nam sinh bên cạnh Kim Tuấn vờ ho khan vài tiếng, thành công gây sự chú ý với Cố Tinh Thần, khiến cậu nhìn về phía họ.

"Xin chào, chúng tôi là nhóm XGO, lần đầu gặp." Nam sinh nhìn rõ mặt mũi Cố Tinh Thần, lập tức ngượng ngùng lên tiếng, giọng nói chợt dịu dàng một ít.

Kim Tuấn khẽ đụng cậu ta một cái, nam sinh tức khắc đổi mặt.

"Cậu tên gì?"

Cố Tinh Thần kỳ quái nhìn cả đám rõ ràng đang tới gây chuyện, có lẽ bọn họ sợ cậu đoạt đại sứ hình tượng chăng?

"Tôi là Cố Tinh Thần, chào mọi người."

Cậu nói chuyện rất tự nhiên rất khách sáo, nam sinh nghẹn nửa ngày cũng không nghẹn nổi ra câu tiếp theo thì đã bị Kim Tuấn thở phì phì kéo ra, tự mình ngồi vào vị trí của cậu ta.

Tiên lễ hậu binh, Kim Tuấn tự nhiên mang theo vài phần kiêu ngạo.

"Cậu cũng tới đây cạnh tranh đại sứ hình tượng à?"

Cố Tinh Thần cất điện thoại, nhìn về phía hắn, hỏi lại: "Có vấn đề gì không?"

Người này sao thế này?

Kim Tuấn đột nhiên nói: "Cậu không biết bọn tôi?"

Thật đúng là không quen biết.

Cố Tinh Thần gật đầu: "Trước đây không biết, nhưng lúc nãy mọi người vừa tự giới thiệu rồi."

Kim Tuấn trợn mắt, ý là nói vừa mới biết bọn họ ư? Không đúng, cũng không coi như biết, chỉ là biết nhóm bọn họ tên gì mà thôi.

Người này sao thế, chạy mạng 2G hay gì? Tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới giải trí, sao lại không biết bọn họ cơ chứ.

Kim Tuấn lập tức cảm thấy bản thân mình không nhịn được.

Ác thanh ác khí nói: "Cậu đừng mơ, đại sứ hình tượng của Thang thị nhất định là của tôi, cậu vẫn nên đi về trước đi, miễn cho lát nữa càng thêm mất mặt."

Nam sinh trước mặt cậu nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi, có một gương mặt tuấn mỹ thu hút các cô bé dậy thì, nhưng bây giờ ánh mắt của hắn rất khó ưa, vẻ mặt rất kiêu căng.

Cố Tinh Thần khó hiểu, kiểu cạnh tranh này hẳn là cạnh tranh công bằng cơ mà, dường như người này có ý kiến rất lớn với cậu.

Cậu lại không phải con nít, dù gì cũng đã lăn lộn trong giới giải trí, suy nghĩ một chút là hiểu được ngay.

Kim Tuấn nhìn cậu đột nhiên cười rộ lên, khóe miệng cong cong, cười đến làm hắn hoa cả mắt.

"Cậu em này, kính già yêu trẻ có hiểu không hả? Tuy tôi cũng không già nhưng tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu không biết lễ phép là gì có cần tôi dạy cho cậu không? Chính mình không có tố chất cũng đừng làm cho người khác khinh thường cả nhóm các cậu, tôi thấy ba người còn lại khá tốt, có lẽ bọn họ có thể nhưng cậu thì chắc chắn không được."

Vẻ mặt của Kim Tuấn tức thì muôn màu muôn sắc: "Cậu...cậu cho rằng cậu là ai, cậu tưởng nói tôi không thể được thì chính là không thể được à!"

"Hì hì, trùng hợp ghê, tôi nói cậu không được thì đúng là cậu không được thật đó."

Kim Tuấn sắp tức chết rồi, đã vậy đối phương còn cười ha hả làm hắn hận đến ngứa răng, nhưng ở trước mặt dân chúng không thể làm lớn chuyện được, sẽ rất mất mặt.

"Ai là em trai cậu, đừng kêu bậy!"

Tính tình thằng nhóc xấu thật đấy, Cố Tinh Thần không bỏ qua: "Chẳng lẽ còn muốn tôi kêu là anh? Nằm mơ."

Hừ, càng muốn đánh cậu ta làm sao bây giờ!

Kim Tuấn nhìn chòng chọc vào gương mặt đẹp trai của cậu, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, khiến hắn nghiến răng nghiến lợi. Người bên cạnh khều hắn một cái, rồi đưa điện thoại cho hắn ý bảo hắn xem.

Thì ra là con nhà giàu đời thứ hai, lại không có tác phẩm tiêu biểu nào mà ngông cuồng cái gì? Con nhà giàu đời thứ hai rất nhiều, cũng không thấy ai dám nói có thể đại diện cho quyết định của Thang thị, người này chính là người si nói mộng.

Kim Tuấn âm thầm cân nhắc trong chốc lát, lập tức cảm thấy sung sướng, hắn chờ lát nữa nhìn họ Cố này bị vả mặt.

Bắt đầu phỏng vấn, Kim Tuấn với dáng vẻ chắc chắn đã có được, người đại diện đã nói với hắn rằng lần này nhất định không thành vấn đề. Công ty vì nâng đỡ bọn họ nên đã bỏ vốn gốc để khơi thông, dù sao nhóm của bọn họ hiện tại là cây rụng tiền của công ty nên công ty sẽ dốc hết sức lực.

Bây giờ hắn muốn xem, lỡ như hắn được tuyển rồi thì họ Cố này làm thế nào để hắn không được tuyển!

*

Nói là phỏng vấn nhưng thật ra giống như đi ngang qua sân khấu thôi, trước tuyển một đám rồi lại chọn ra đối tượng trọng điểm, cuối cùng đưa cho ông chủ nhìn qua một lần, gần như là do người phía dưới định sẵn.

Cho nên, lúc ba người cuối cùng được tuyển ra đưa đến trước mặt Thang Văn Cảnh, Thang Văn Cảnh nhìn thoáng qua bèn chuẩn bị cầm bút ký tên.

Nhưng không biết tại sao ma xui quỷ khiến làm anh ta ngừng lại, lật xem ba bức ảnh, ngẩng đầu hỏi: "Tất cả người tham dự tranh cử hình tượng đại sứ năm nay đều ở đây à?"

Cấp dưới có chút khó hiểu, nhưng vẫn lấy tất cả ảnh chụp từ hồ sơ ra, trả lời: "Tổng cộng có mười người, đều là nghệ sĩ trẻ khá nổi bật trong năm nay, tiểu Thang tổng nhìn xem thế nào."

Vừa thấy, Thang Văn Cảnh lập tức đứng lên: "Mọi người đều ở dưới sao?"

Giọng của anh ta rất vội, cấp dưới nghiêm túc đáp lại: "Vâng, đều ở dưới phòng họp."

Thang Văn Cảnh không nói hai lời liền đi ra ngoài, bước chân vội vã, bí thư sửng sốt một lúc rồi lập tức đuổi theo, hắn ra hiệu cho người đưa văn kiện để ký tên nhưng người nọ cũng không hiểu ra sao, chỉ lắc đầu ý nói không biết.

Cố Tinh Thần cười tủm tỉm ngồi trong phòng hội nghị, bên cạnh là Kim Tuấn đang trừng cậu, thấy Thang Văn Cảnh đi vào, Cố Tinh Thần cười càng vui vẻ.

Phía sau Thang Văn Cảnh đi theo một chuỗi người, lúc anh ta tới, tất cả người phỏng vấn cũng ra nghênh tiếp, không biết tại sao vị này lại tự mình đi xuống.

Nhưng Thang Văn Cảnh lập tức đi đến trước mặt Cố Tinh Thần, vẻ mặt nghiêm túc.

"Sao tới mà không kêu người báo cho anh một tiếng?"

Cố Tinh Thần nhướng mày: "Em không muốn cho anh biết, vốn dĩ em cũng không muốn đảm nhận đại sứ hình tượng gì."

Thang Văn Cảnh trừng mắt: "Như vậy sao được!"

Anh ta quay đầu, nói với người phía sau mình: "Được rồi, cho những người khác đi về đi, tôi đã định ra đại sứ hình tượng rồi."

Cố Tinh Thần xoay qua, chớp chớp mắt với Kim Tuấn còn đang trợn mắt há hốc mồm.

Kim Tuấn chỉ cảm thấy như muốn ngộp thở, vả mặt tới nhanh như này nhưng người bị vả lại là chính hắn.

Người đi rồi, Kim Tuấn không cam lòng bắt lấy một nhân viên công tác hỏi: "Vừa nãy đó là ai thế?"

Nhìn rất tuấn tú lịch sự, không chút kém cỏi so với siêu sao, càng quan trọng là có vẻ rất quen thuộc với tên họ Cố kia.

Nhân viên như rất tự hào, giọng điệu rất kiêu ngạo: "Đó chính là tiểu Thang tổng, Thái tử gia, minh tinh đó được Thang tổng tự chọn thật sự quá may mắn."

Kim Tuấn: ...

May mắn cái rắm, hắn cũng muốn may mắn như vậy đấy.

Nhớ lại vẻ mặt cười cợt của Cố Tinh Thần trước khi đi, Kim Tuấn cảm thấy càng tức giận.

Cố ý, cậu ta tuyệt đối cố ý.

Khiêu khích mình!

Kim Tuấn đi ra ngoài tìm người đại diện, người đại diện biết chuyện cũng đen mặt, vốn là chuyện đã nắm chắc nhưng không ngờ lại ra đường rẽ.

"Để tôi đi hỏi lại, xem xem người đó có quan hệ gì, còn có thể tìm đường sống hòa giải hay không."

Kim Tuấn gật đầu, dù rằng hắn cảm thấy khả năng không còn đường sống.

Thang Văn Cảnh đưa người vào văn phòng của mình ở tầng 17, gọi bí thư pha một tách cà phê mang vào.

Cố Tinh Thần dạo một vòng văn phòng của anh ta. Văn phòng rất lớn, có sô pha, có máy chiếu, còn có một đài máy chơi game, không biết còn tưởng đây là phòng giải trí nữa kìa. Chẳng qua trên bàn làm việc bày rất nhiều văn kiện, thoạt nhìn Thang Văn Cảnh thật sự vẫn phải làm việc.

Thang Văn Cảnh mặc cậu xem, hỏi: "Em muốn sao không nói anh một tiếng, anh trực tiếp cho người xác định là em cho rồi, đỡ em phải đến một chuyến."

Ngón tay Cố Tinh Thần lướt qua mặt lưng sô pha: "Em vốn dĩ không muốn tới, chỉ là nhất thời nảy lòng tham nên mới tới xem thế nào."

"Vậy em có hài lòng không?" Thang Văn Cảnh hỏi.

Cố Tinh Thần: "Cũng được, thật ra cứ dựa theo quyết định trước đây của anh là được."

Thang Văn Cảnh lập tức phản đối: "Như vậy sao được, nếu biết em đến rồi mà không đưa đại sứ hình tượng cho em, chắc chắn ông nội sẽ lấy chổi đánh anh chết mất."

Bí thư bưng cà phê đi vào đúng lúc nghe câu này, chân tay tức khắc bủn rủn, suýt chút nữa làm đổ tách cà phê.

Tiếp đó cô ta nghe thấy thanh niên xinh đẹp nói: "Hiếm khi anh họ cũng biết sợ, vậy chứ ông ngoại có biết văn phòng của anh như thế này không, hay là để em chụp mấy tấm cho ông xem nhé."

Má ơi!

Đây là tin tức động trời gì vậy, người này thế mà là em họ của ông chủ, là cháu ngoại của ông cụ sao!

Cô ta nghe được chuyện bí mật, sẽ không bị diệt khẩu đó chớ!!!

Bí thư bưng cà phê căng thẳng đến đổ đầy mồ hôi, suýt chút không cầm nổi.

Mặc dù trong lòng rất khẩn trương nhưng lại muốn nghe nhiều hơn, tin tức lớn như thế, không nghe thật sự rất đáng tiếc.

Ông chủ bị uy hiếp, có nổi điên lên hay không? Nếu nổi điên lên thì cô ta phải làm thế nào, thanh niên đó đẹp trai như vậy, cô ta không đành lòng gọi bảo vệ...

Trong khi cô ta bổ não một đống cách xử lý thì Thang Văn Cảnh đã lẻn đến bên người Cố Tinh Thần: "Ây da em họ à, em đối xử với anh họ như thế này sao? Anh họ đối xử tốt với em như thế mà em làm vậy thật sự làm tổn thương trái tim anh lắm, huống hồ đây chỉ là chuyện nhỏ xíu hoàn toàn không cần để ông nội biết mà." (Truyện chỉ được post trong wattpad hoadiemphung, những nơi khác đều là ăn cắp.)

Thấy Cố Tinh Thần không nói lời nào, Thang Văn Cảnh tiếp tục nói: "Hay là vậy đi, hình như công ty còn mấy cái đại ngôn, em có cần không? Cần thì cứ cầm đi hết cũng được."

"Hối lộ em à?" Cố Tinh Thần nhướng mày.

Thang Văn Cảnh: "Nói gì vậy, đây là anh tin tưởng em, nói hối lộ làm tổn thương tình cảm đôi bên lắm."

"Vậy thì còn được." Cố Tinh Thần quay người muốn đi: "Được rồi, em không uống cà phê đâu, công ty còn có việc, nhớ kêu người tới công ty em bàn chuyện đại ngôn đó, em giúp anh kiếm người cho."

Thang Văn Cảnh duỗi cổ: "Cà phê chỗ anh uống khá ngon đấy, thật sự không uống à?"

Trả lời anh ta chính là bóng dáng không chút lưu luyến của Cố Tinh Thần.

Bí thư đặt cà phê xuống, lặng lẽ lui ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ của ông chủ, tự nhiên cô ta cảm thấy có chút đồng tình, ông chủ nhìn sao mà đáng thương quá? Đưa đại ngôn mà còn hèn mọn đến vậy.

Tâm tình Cố Tinh Thần rất tốt, cậu đi đến bãi đậu xe liền gặp Kim Tuấn dựa vào xe bên cạnh, rõ ràng đang đợi người, cậu không nghĩ gì nhiều mà muốn lên xe thì bị gọi lại.

"Cậu có quan hệ tại sao không nói, thấy tôi bị chê cười rất vui vẻ đúng không?"

Cố Tinh Thần cảm thấy đứa nhỏ này có mạch não rất đặc biệt, nhưng cũng không phải hư hỏng gì nên không ngại nói hai câu.

"Tôi có quan hệ cũng không cần thiết rêu rao khắp nơi, với lại, cho dù là không có quan hệ thì tôi cũng có thể dựa vào thực lực, không nhất định sẽ thua."

Kim Tuấn cười nhạo: "Nói nghe hay lắm, thời đại bây giờ có quan hệ mà không cần chính là thằng ngu, chẳng qua so xem quan hệ của ai càng cứng hơn thôi, đừng nói với tôi gì mà có thực lực thì sẽ thắng, đều là lừa người."

"Tôi chấp nhận thua, cậu thắng."

Kim Tuấn nói xong dường như không muốn ngốc thêm một giây, nhanh chóng lên xe chạy lấy người.

Cố Tinh Thần đứng tại chỗ, cúi đầu không biết nghĩ gì. Viên Cần ở phía sau cậu cho rằng cậu bị tổn thường bởi lời này, dù sao ai bị nói chỉ biết ôm đùi đi lên cũng sẽ không vui, y định đi lên an ủi thì lại thấy Cố Tinh Thần ngẩng đầu, vẻ mặt như bừng tỉnh sau giấc mộng.

Thật sự rất thấm người.

"Tinh, Tinh Thần, cậu sao vậy?"

Viên Cần chà xát cánh tay, có chút sợ hãi khó hiểu.

Cố Tinh Thần bỗng gõ đầu mình: "Anh Viên, anh nói em có phải tên ngốc không!"

Viên Cần: ...

Tôi không dám nói, nhưng cậu thật sự rất ngốc.

"Khụ khụ, làm sao vậy?"

Cố Tinh Thần lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy Kim Tuấn nói rất đúng. Cậu có thể mở công ty, không phải là dùng tiền của cha Cố hay sao? Có đùi không ôm chính là kẻ ngốc, chỉ cần không phải tự mình đi xin người khác, mà đùi tự động đưa tới thì tại sao không ôm cơ chứ? Có tài nguyên thì con đường càng thông thuận một chút, cậu không cần phải từ chối cơ mà!

Cố Tinh Thần đột nhiên nghĩ thông suốt nên tâm trạng rất tốt, cậu lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Tấn Tắc: [Anh ở đâu, tôi tới tìm anh, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?]

Cậu không có bạn bè gì nhiều, tuy Lục Tấn Tắc là mục tiêu của cậu nhưng trước mắt cũng coi như là bạn đi vậy.

Vừa xuống máy bay lập tức phải tới công ty xử lý công việc, vốn Lục Tấn Tắc định nhanh chóng giải quyết rồi đi tìm Cố Tinh Thần, nào ngờ cậu nhắn tin cho anh trước.

Lục Tấn Tắc suy nghĩ rồi trả lời đúng sự thật: [Đang ở công ty tăng ca.]

Cố Tinh Thần không chút do dự: [Nhắn địa chỉ đây, tôi tới tìm anh, vừa hay tôi đang rảnh.]

Lục Tấn Tắc chần chờ một lát rồi gửi vị trí qua, quay đầu liền phân phó phía dưới đẩy nhanh tốc độ mở họp.

Cố Tinh Thần mở bản đồ hướng dẫn, phát hiện vị trí của Lục Tấn Tắc cách tòa nhà của Thang thị không xa, đi bộ càng gần, chỉ có mấy trăm mét.

"Anh Viên anh đi trước đi, em đi tìm người, một lát nữa tự gọi xe về là được."

Lúc đi bộ đến nơi, Cố Tinh Thần ngước đầu nhìn thoáng qua tòa nhà không phân cao thấp với tòa nhà của Thang thị, suy nghĩ rốt cuộc Lục Tấn Tắc có chức vị gì, vì người sở hữu tòa nhà này là người có thân phận chỉ cần dậm chân một cái đã chấn động cả thành thị rồi.

END CHƯƠNG 42.

======