Nào ngờ ngay đêm đó, đám thích khách đuổi tới, nhận nhầm người, g.i.ế.c c.h.ế.t nô lệ ấy rồi lập tức rút lui trở về báo tin.
Tên buôn người kia thấy đám người ấy thân thủ phi phàm, sợ đến hồn phi phách tán, bèn vội vã đưa “hàng” đi bán gấp ở trấn Thái Bình.
Vậy nên mới gặp ta.
Hắn nào phải bị ta doạ sợ.
Rõ ràng là bị dọa vỡ mật, tưởng mình lỡ nhúng tay vào ân oán nhà quyền quý, vội vàng đẩy người đi cho xong chuyện.
Bằng không, sao có thể chịu để ta đưa đi chỉ với mười văn tiền?
Tên đó tuy lòng dạ đen tối, nhưng cũng có chút đầu óc, lập tức bỏ trốn trong đêm, tránh khỏi đám thân tín của Lục Kiến Minh đang lần theo sau.
Thì ra, lời Lý Ma Tử từng nói, rằng có người đang tìm người và ngọc bội gì đó— chính là nói bọn họ.
Những cựu thuộc hạ của Lục Kiến Minh đã tìm kiếm khắp trấn Thái Bình suốt mấy ngày, vậy mà khi ấy Lục Kiến Minh đã tìm được việc làm — người thông minh như hắn, sao lại không nhận ra?
Nghĩ đến đây, ta nằm trong ổ chăn, lăn qua lộn lại, mắt mở to như chuông đồng.
Vì sao chứ?
“Két…”
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Một đôi tay rắn rỏi giữ lấy tấm chăn đang bị ta lăn lộn làm cho nhàu nhĩ như tằm bò.
Từ trong chăn, ta lén hé một con mắt.
Thấy Lục Kiến Minh rũ mắt xuống, giống như dỗ trẻ con, cẩn thận kéo lại từng góc chăn cho ta.
Ta chớp chớp mắt.
Biên địa rét buốt, mùa đông lại càng lạnh cắt da.
Ta bỗng nhớ lại, khi bọn họ chuẩn bị phòng ốc, Lục Kiến Minh từng nói: “Ở chung một phòng.”
Hắn nói ta sợ lạnh, nên chúng ta ở cùng nhau.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vẻ mặt trợn tròn mắt của đám thuộc hạ kia đến giờ vẫn còn rõ mồn một trong đầu ta.
Ta lầu bầu nói nhỏ:
“Người ta thường nói, tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới được chung chăn gối… Dù gì cũng phải có cái gì gọi là ‘nghi thức’, mới xứng với cái duyên này chứ? Vậy mà ngươi — ngay cả thân phận cũng chẳng thèm nói với ta một tiếng.”
Lục Kiến Minh khẽ cười:
“Ai bảo ta không nói với nàng?”
Ta lập tức dựng tai lắng nghe.
Lục Kiến Minh chỉ dùng vài câu đơn giản, liền kể xong chuyện cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn kể— hắn vốn sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, là đích trưởng tử của Hoàng hậu.
Tài mạo hơn người, danh vang thiên hạ, cảnh tượng “ném trái cây đầy xe” cũng chẳng đủ để hình dung hào quang rực rỡ suốt hai mươi năm đầu đời của hắn.
Mẫu hậu hắn đối với hắn không hề có chút tình thương nào, dạy dỗ nghiêm khắc, không cho phép đi lệch nửa bước. Bằng không — chính là hình phạt nghiêm khắc, không chút nhân tình.
Thuở nhỏ, Lục Kiến Minh luôn cho rằng, mình là con trưởng, trọng trách nặng nề, phải làm gương, nên chưa từng có lời oán than.
Mang theo tín niệm ấy, cho dù ấm ức, cho dù không hiểu, hắn vẫn từng bước trưởng thành như một quân tử gió mát trăng thanh, lan thanh ngọc tú, mang hoài bão vì thiên hạ, vì lê dân bá tính.
Là tấm gương của cả hoàng cung, là Đông cung Thái tử cương trực nghiêm minh.
Cho đến khi…
Hắn phát hiện — mẫu hậu chẳng phải vì đặt kỳ vọng cao.
Mà là, từ đầu đến cuối, bà chỉ lấy hắn làm lá chắn, dồn hết tình yêu và toan tính cho người đệ đệ kia.
Hắn phát hiện — phụ hoàng chưa từng thật lòng khen ngợi hắn, chỉ có sự dè chừng ngày càng sâu đậm, theo từng năm hắn lớn lên.
Phát hiện — người thân cận bên mình, từng người một, đều đang toan tính mưu đồ.
Hắn thông minh, nên muốn tra cho rõ.
Càng tra, càng thấy ghê rợn.
Tới cuối cùng, hắn phát hiện thân phận của mình — chẳng qua là một trò cười dơ bẩn.
Hắn không phải quân tử được bao người ngưỡng mộ gì cả, mà chỉ là minh chứng nhơ nhuốc cho một lần hoang dâm lén lút giữa Hoàng đế và một nữ nhân xuất thân hèn mọn — người lẽ ra đang thanh tu chốn Tiềm Tự.
Mẫu thân ruột hắn — hắn chưa từng được thấy mặt một lần.
Chỉ biết người ấy điên điên khùng khùng, đến ngày sinh ra hắn, suýt nữa đã bóp c.h.ế.t hắn.
Lục Kiến Minh vốn mang số đoản mệnh, không nên tồn tại.
Là bởi khi xưa Hoàng đế không có con, bị cả triều nghi ngờ, Hoàng hậu mới phải nhắm mắt nhẫn nhịn, che giấu thân phận thực sự của hắn, nhận về nuôi dưới danh nghĩa “trưởng tử” dưới gối.
Thì ra…đó chính là lý do.
Đó… chính là lý do vì sao, dù hắn có xuất sắc đến đâu, vẫn chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng từ mẫu hậu.
Đến khi lòng hắn nguội lạnh, thì cái gọi là “phụ mẫu” nuôi nấng hắn hai mươi năm — lại không chút lưu tình mà đá hắn khỏi mây xanh.
Hắn trở thành kẻ tội đồ bị vạn người lên án, ai ai cũng đều muốn hắn chết.