10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Chương 14



“Cạch.”

Ta trợn to mắt.

Âm thanh ngọc bội rơi xuống đất tuy rất khẽ, nhưng lại không sao sánh được với nụ hôn bất ngờ vừa đáp xuống.

Trong tiếng nước mơ hồ đầy ám muội, ta căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ còn một ý nghĩ vụn vặt thoáng qua:

Hắn... sao lại chẳng cần cả ngọc bội nữa rồi?

Bóng đêm dịu dàng như nước.

Lục Kiến Minh khẽ dịch người ra xa ta một chút, như sợ mình lỡ vượt quá giới hạn.

Giọng hắn trầm thấp, khàn đặc, như cố đè nén điều gì đó.

Hắn cẩn thận kéo chăn đắp lại cho ta:

"Chờ thêm chút nữa."

"Nàng chờ ta, được không?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhìn thấy trong mắt hắn, là cả một bầu trời kìm nén và nhẫn nhục, dày như sương sớm chưa tan.

Cái “chờ” ấy — kéo dài suốt một năm tròn.

Ta cùng hắn rời khỏi trấn Thái Bình, từng bước khởi binh, thẳng tiến đến kinh thành.

Lão thiên gia xưa nay chẳng màng tới nỗi khổ của lê dân.

Chỉ có vị Thái tử bị phế năm xưa, nay gánh lấy thiên hạ, mới thực lòng vì dân sinh mà quyết chiến một trận.

Người theo Lục Kiến Minh ngày càng nhiều.

Mỗi khi ngang qua thành trấn, đều có dân chúng tự nguyện kéo ra nghênh đón, người thì vác cuốc, kẻ thì nắm chặt cào, ai nấy đều mong góp sức.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, nhẹ giọng nói:

“Chàng xem, dân chúng chưa từng quên chàng.”

Ta chẳng hiểu rõ những điều hắn từng kể — rằng trong triều có bao nhiêu ràng buộc lợi ích đan xen phức tạp, rằng bọn họ đã nhẫn tâm giẫm lên hắn như thế nào khi hắn rơi xuống đáy vực.

Chỉ biết rằng — giờ khắc này, những điều hắn vì dân vì nước gắng sức, chưa từng bị lãng quên.

Cũng như con đường hắn bước đi hôm nay, đã không còn đơn độc.

Ta vẫn luôn ở bên hắn.

Cũng chưa từng từ bỏ việc trưởng thành.

Lần đầu tiên, ta mặc váy.

Lần đầu tiên, ta học viết chữ.

Lần đầu tiên, ta đọc xong một quyển sách.

Lần đầu tiên, ta học cách vận dụng chút đầu óc lanh lợi, đi hỏi thăm tin tức ở những nơi người ta không ngờ đến, mấy lần lập công lớn.

Lần đầu tiên, ta học cách băng bó vết thương cho Lục Kiến Minh.

Lần đầu tiên, để cứu đồng đội bị bao vây, ta cắn răng nhấc lên thanh đại đao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong thẳm sâu xương cốt, ta vẫn là tiểu ăn mày năm nào nơi trấn Thái Bình — cải nam trang, bước từng bước trong hẻm nhỏ, một lòng thiện lương, tâm không nhiễm bẩn.

Nhưng khi vận mệnh đổ ập xuống đầu, ta chưa từng chọn lùi bước.

Chỉ biết rút đao, chống lại số trời.

Có điều, chiến trường của ta nay không còn là chuyện no bụng sớm mai.

Mà là con đường xa rộng phía trước.

Những gì quá khứ rèn giũa, như cây huyên thảo bền bỉ, nay đã hóa thành đại thụ vươn cao lên bầu trời rộng lớn.

Từ khoảnh khắc năm xưa, khi ta dùng mười văn tiền mua lấy Lục Kiến Minh…

Vận mệnh của chúng ta đã gắn chặt vào nhau.

Ta giúp hắn tìm lại ý nghĩa sống.

Còn hắn — cho ta cả một thiên hạ để ngẩng đầu mà sống.

Cho đến đêm hôm ấy — ngày bọn ta nghênh binh trở về hoàng thành.

Sau đại thắng, trong ba ngày liền, khắp thành yến tiệc liên miên, khao thưởng tam quân, ca múa mừng chiến công.

Nhưng Lục Kiến Minh lại chẳng hề tham dự náo nhiệt.

Hắn cùng ta ngồi yên lặng suốt một đêm.

Gần sáng, hắn nắm lấy tay ta, dắt ta bước vào Đông cung mà xưa kia hắn từng ở.

Khắp cung rợp sắc hải đường nở rộ — tựa như định mệnh từ một thời khắc nào đó, được an bài tỏa rạng.

Ta thoáng ngẩn ngơ, trong đầu chợt hiện lại khung cảnh khi mới mua hắn về năm xưa.

Khi ấy, trong căn nhà cỏ dột nát, hắn mặc chiếc y phục chẳng vừa người, vậy mà lại đẹp đến lạ.

Giống hệt một đóa hải đường vàng óng, nghiêng mình giữa bụi trần.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nào ngờ, năm tháng xoay vần.

Nay ta và hắn, vai kề vai, đứng giữa hoa viên Đông cung phồn hoa nguy nga, dưới rặng hải đường nở rộ lộng lẫy.

Trước mắt là sơn hà gấm vóc, là ánh sáng rực rỡ ngập trời.

Ngẫm lại đoạn đường đã qua — từ chuỗi ngày dặm trường gian khổ, cho đến giờ phút này rực rỡ huy hoàng — lòng ta run lên từng hồi, có điều gì đó chực vỡ òa nơi lồng ngực.

Ta không dám tin…một tiểu ăn mày từ trấn Thái Bình như ta, chẳng biết từ lúc nào, đã thành “Lạc cô nương” trong miệng bao người, khéo ăn khéo nói, tinh thông mưu lược.

Lại càng không dám tin…

Ta cúi đầu — thì nghe Lục Kiến Minh gọi ta.

Hắn đang đứng dưới rặng hải đường, đơn độc quỳ gối, như ảo thuật mà biến ra một chiếc phượng quan, tay còn lại nhẹ nắm lấy tay ta, hôn lên mu bàn tay một cái đầy trân trọng.

Hắn không còn là phế Thái tử ngày nào, chật vật nhếch nhác, lãnh đạm chán đời.

Một năm rưỡi chinh chiến, đã mài giũa gương mặt hắn thêm phần cứng cỏi.

Thần thái chẳng còn là thần tiên nơi mây khói, mà là ánh lửa mãnh liệt, từng bước bước tới tương lai.

Chỉ có điều duy nhất không đổi — Là ánh nhìn chỉ thuộc về riêng ta, là sự dịu dàng mà chỉ hai người chúng ta mới hiểu, là lời hứa được thành tâm gìn giữ:

“Xin lỗi, đã để nàng chờ lâu.”

“Lạc Huyên, nàng nguyện ý gả cho ta không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com