10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Chương 2



Thế nhưng chỉ nhìn ta một cái, hắn liền uể oải dời mắt đi, như thể chưa từng thấy ta.

Kẻ buôn người nhíu mày lắc đầu, khinh khỉnh nói:

“Ngươi điên vì tiền rồi chắc? Dù có đẹp đi nữa, bị thương thế kia, chưa chắc đã đủ tiền chữa bệnh!”

Hai bên càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng không thương lượng được, buông lời châm chọc vài câu rồi đường ai nấy đi.

Ta chẳng buồn để tâm đến những lời nhơ nhớp trong miệng bọn họ, tâm trí đã sớm bị vị thần tiên sa cơ kia cuốn đi.

Đôi mắt hắn thật đẹp.

Tựa vầng trăng rơi vào vũng bùn, khác hẳn với đám lá mục cành khô đang mục nát quanh đó.

Ánh sáng nơi hắn lạnh lẽo mà sắc bén, không cách nào che giấu, hoàn toàn chẳng hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Không giống bất kỳ kẻ nào mà ta từng gặp nơi trấn Thái Bình này.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm đếm số bạc mình có trong người.

Đợi kẻ mua người vừa rời đi, ta lượm một cái nón lá rách nơi cuối hẻm, siết chặt nửa lượng bạc nóng ran trong lòng bàn tay, rồi bước lên.

Ta kéo nón che mặt:

“Nửa lượng bạc, bán không?”

Gã buôn người liếc mắt đánh giá ta một lượt, cười khẩy:

“Biến, con ăn mày thối tha mà cũng đòi chen chân!”

Hắn vung tay như đuổi ruồi, hất ta ra một bên.

Ta ấm ức cúi đầu.

Tính luôn cả chỗ bạc giấu ở nhà, cũng chẳng gom đủ một lượng.

Tính rõ số tiền đang có rồi, đầu óc ta cũng hạ nhiệt, tỉnh táo trở lại, bèn cụp đuôi quay người bỏ đi.

“Bốp —”

Ta giật b.ắ.n mình.

Còn chưa kịp đi xa, ta liền nghe thấy một tiếng roi vang lên đột ngột, chắc nịch, nện thẳng lên da thịt, đau đến rợn người.

Có lẽ mấy ngày liền không bán được hàng, lại vừa bị một kẻ ăn mày đến hỏi giá, tên buôn người bực tức, vung roi quất loạn, từng roi nặng nề quất lên người của kẻ đang được quấn trong tấm chiếu rách kia, da thịt nứt toạc.

Ta từng thấy loại roi chuyên dùng của bọn buôn người, trên thân có móc ngược, chỉ cần quẹt một cái là róc một lớp thịt, nếu đánh mạnh tay, một mạng người cũng chẳng giữ được.

Ta nghiến răng, vẫn không dừng bước.

Con d.a.o găm giấu trong vạt áo cạ vào da thịt, đau buốt.

Đều là mạng thấp hèn, sống hôm nay chưa chắc còn ngày mai, động lòng trắc ẩn để làm gì chứ?

“Này!”

Ta lại lần nữa đứng chắn trước mặt gã buôn người, đưa tay chặn roi của hắn.

“Lão tử đang bực mình, con ăn mày thối, ngươi——”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta lập tức giơ lên chiếc hầu bao vừa nhận được, đường kim mũi chỉ bằng chỉ vàng óng ánh, thêu tinh xảo, rõ ràng không phải vật mà dân thường có thể dùng.

Câu chửi văng ra được một nửa liền kẹt lại trong cổ họng gã, mặt mày đỏ gay, cổ cũng đỏ.

Đôi mắt tinh tường, đôi khi cũng có chỗ dùng.

Ta gỡ nón lá xuống, kiêu căng hất cằm:

“Gia đây là thay chủ nhân làm việc mờ ám mới phải cải trang thành thế này. Chỉ trách ngươi mắt mù, ngươi muốn ta gọi nha dịch đến giảng đạo lý với ngươi một phen chăng?”

Bọn buôn người lén lút đi lại trong trấn Thái Bình không ít, nhưng mặt gã này lại lạ, nhìn thế nào cũng không giống dân bản xứ.

Mà kẻ kia — thân hình, dung mạo, khí chất — cũng chẳng giống hàng mà hắn có thể dễ dàng săn được.

Rõ ràng là trộm cắp, bắt cóc, vội vã tìm đường ra tay.

Thấy ta giở giọng dọa dẫm, không biết gã tự tưởng tượng ra chuyện gì, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, vội vã ném roi, cúi đầu nhận thua:

“Nửa lượng thì nửa lượng, người ngài cứ mang đi, tiền hàng giao xong rồi!”

“Chỉ mười văn thôi.”

Ta giơ một ngón tay lắc lư:

“Số còn lại coi như ngươi biếu gia ta, cam tâm tình nguyện hay không?”

Những ngón tay còn lại siết chặt trong lòng bàn tay ta, mồ hôi rịn ra.

Ta lăn lộn nơi phố chợ đã lâu, những hạng hạ tiện như bọn chúng, lòng dạ thế nào ta đều nắm rõ.

Loại người càng huênh hoang càng dễ bị dọa, càng không dám gây chuyện lớn, cắt đứt hậu họa tận gốc.

Gã buôn người nghiến răng:

“Được!”

Ta thấy đã đủ, lập tức vung tay ném mười đồng tiền xuống đất, làm bộ lười biếng mà đem người đang bị cuộn trong chiếu kéo đi.

Đi vào lối mòn ta đã quen thuộc, gã kia cũng không dám bám theo.

Ta rẽ đông quẹo tây, lòng thầm mừng, biết việc này coi như đã xong.

Lúc đi giữa Hẻm Chuột tối tăm, ta vừa kéo chiếu vừa “hừ hừ” cổ vũ chính mình, trong lòng đắc ý vì tiết kiệm được cả nửa lượng bạc.

Đúng lúc ấy, bên trong tấm chiếu đột nhiên vang lên một tiếng nặng nề.

Ta cúi đầu lật chiếu lên nhìn, rồi sững người.

Kẻ ấy chẳng rõ mang chứng bệnh gì, thân mang đầy thương tích mà vẫn không chịu cúi người, đối mặt với sống c.h.ế.t vẫn giữ thẳng lưng, đúng là hạng người thà gãy chứ chẳng chịu cong.

Thành ra lúc bị ta kéo xốc xếch dọc đường, vai hắn chịu không nổi chấn động, lệch hẳn sang một bên, kéo theo cánh tay vốn đã gãy vặn vẹo, chịu lực thêm một lần nữa.

Tiếng “bịch” kia, chính là xương va xuống đất.

Ta nghe mà ê cả răng.

Một lần nữa chạm phải ánh mắt kia — lạnh lẽo như trăng soi đáy nước, ta nhịn không được thốt lên:

“Ngươi không thấy đau sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com