10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Chương 5



Ta giật mình, bật dậy như cá chép vượt vũ môn, choàng tỉnh.

Sờ tay lên chõng tìm Lục Kiến Minh.

May quá.

Vẫn còn ấm.

Lục Kiến Minh đã tháo khăn lạnh trên trán xuống, cúi đầu nhìn ta, thốt ra một câu dành cho người sống nói với nhau:

“Ngươi lại cứu ta một lần nữa. Ân tình này, ta đã ghi nhớ.”

Ta “ấy” một tiếng đầy kinh ngạc, nghiêng đầu đánh giá hắn.

Quả nhiên, dân gian đồn không sai.

Cứ lẩm bẩm bên tai người bệnh suốt một đêm, thật sự có thể niệm ra chút sinh khí.

Khí tức u ám quanh người hắn đã không còn nữa, ánh mắt cũng chẳng viết hai chữ “muốn chết” to đùng như trước.

Quả thật, ta là người tốt.

Chỉ tiếc, người tốt… cũng phải ăn cơm.

Ta nhìn chằm chằm đồng tiền đồng sáng bóng còn sót lại, thở dài.

Ta đã chăm Lục Kiến Minh hai ngày, trong nhà chút gạo lứt còn lại cũng đã ăn sạch.

Cả một ngày ta chưa ăn gì, Lục Kiến Minh cũng sốt hai ngày, giọt nước hột cơm đều chưa có.

Nghĩ một lúc, ta cầm lấy bát sành, ra cửa, đi một đoạn thật xa, đến nhà Lý Ma Tử vay bát cháo.

Lý Ma Tử đang hầu hạ mẫu thân mình, vừa thấy ta đã rụt cổ lại:

“Huyên ca, sao mặt huynh trắng thế kia?”

Ta cúi đầu nhìn thoáng qua bát cháo loãng trong tay, thấy bóng mình in mờ trong nước gạo nhạt như sương.

Hẻm Chuột vào chạng vạng vốn đã ít người qua lại, ta lại mải nghĩ chuyện kiếm tiền, lớp than trên mặt hôm nay quệt có phần sơ sài.

Ta đáp qua loa:

“Chắc là… thay da thôi.”

Lý Ma Tử: “...”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hắn dở khóc dở cười:

“Thay da gì mà trắng đến mức giống nữ nhân vậy…?”

Nửa câu nói còn chưa dứt, hắn bỗng khựng lại, lặng người giây lát, rồi lập tức chữa lời:

“Trắng nhỉ!”

Ta trợn mắt nhìn hắn, lười biếng nói:

“Thật sao? Vậy hôm nào ta đi làm nam sủng thử xem, biết đâu kiếm được bạc.”

Lý Ma Tử giơ ngón cái lên, cười hì hì:

“Huyên ca, huynh sinh ra là để làm cái nghề đó luôn đó!”

Ta bưng bát cháo, men theo đường cũ quay về nhà.

Bụng ta không ngừng réo lên ùng ục.

Ta nuốt nước bọt.

Từng hạt gạo nở bung trong nước cháo, dậy lên mùi thơm đặc trưng, khiến bụng dạ ta cồn cào hẳn lên.

“Gâu—”

Một tiếng chó sủa chói tai kéo ta trở về thực tại.

Con đường nhỏ ta đi hôm nay, nếu đi hết lối sẽ tới một tiệm bán bánh bao hấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thỉnh thoảng có chó hoang may mắn được ăn đồ thừa nơi ấy.

Giờ phút này, ngay trước mắt ta, có một con ch.ó hoang lông đen pha trắng, trong miệng đang ngậm chặt một cái bánh bao hấp được làm bằng bột mì thô, ánh mắt hung dữ nhìn ta.

Ta thầm nghĩ trong bụng:

Chậc, tội lỗi… thật là tội lỗi.

Ta bưng bát cháo, ôm cái bánh bao, trở về nhà.

Từ xa đã trông thấy có người đứng ngoài cửa.

Lục Kiến Minh tựa nửa người vào cánh cửa gỗ.

Ánh trăng rọi lên thân hình hắn, càng khiến dáng vẻ thêm gầy gò, nơi đáy mắt vẫn là vẻ lãnh đạm thường thấy, nhưng… hình như có chút căng thẳng bất an?

Lục Kiến Minh mím môi:

“Ta không đói. Trời đã khuya rồi, đừng ra ngoài nữa.”

Nhìn dáng điệu cứng ngắc ấy, lòng ta mềm đi vài phần.

Từ sau khi mẫu thân qua đời, đã không còn ai đợi ta về nhà nữa.

Ta kéo hắn vào trong, đưa bát cháo cho hắn, mở miệng nói một cách hồn nhiên chẳng chút để tâm:

“Đừng tự mình đa tình, ngươi không ăn thì ta ăn.”

Lục Kiến Minh bưng bát cháo, không nhúc nhích.

Mà ta thì thật sự đói rồi, vỗ vỗ bánh bao, bóc bỏ lớp vỏ ngoài, đang định cắn một miếng thì phía trước bỗng tối sầm lại.

Miệng ta còn đang há, ngẩng đầu sững sờ nhìn người vừa chắn mất ánh sáng — chính là Lục Kiến Minh, hắn đã bước tới trước mặt ta.

Rõ ràng thân còn bệnh, vậy mà sức lực không nhỏ chút nào, chẳng nói chẳng rằng đã giật phắt cái bánh trong tay ta.

Hắn nhìn chằm chằm vết răng chó trên bánh bao, giọng gần như bình tĩnh hỏi:

“Ở đâu ra?”

Ta cười gượng gạo: "Cũng là đi mượn thôi ——"

Mượn của chó.

Lục Kiến Minh theo bản năng siết chặt tay.

Thấy bánh bao bị bóp bẹp, hắn lại nới lỏng lực.

Hắn khẽ nhắm mắt, rất lâu không nói lời nào.

Cho đến khi bụng ta lại réo lên một tiếng.

Lục Kiến Minh cẩn thận, rất đỗi bình tĩnh, bẻ phần bánh bao có dấu răng chó xuống.

Từng mẩu vụn rơi ra, chưa được mấy miếng, hắn đột nhiên ngửa đầu, cứ thế nuốt xuống như thể đang nuốt giận.

Ta trợn tròn mắt, vội đưa tay ra cản.

Không kịp.

Hắn đã nuốt trọn.

Bánh làm từ bột thô, chẳng chắc dạ, cặn bã nhiều, nghẹn họng.

Hắn ho đến rách cả cuống họng, như thể thứ hắn nuốt xuống không phải là bánh bao, mà là đoạn quá khứ mà hắn muốn đoạn tuyệt, không quay đầu lại nữa.

Ta đưa bát cháo sang, trong lòng chẳng biết là vị gì:

"Ngươi làm gì vậy, chỉ là một cái bánh bao thôi mà."

Hắn chỉ uống hai ngụm, rồi lại đưa cả phần bánh bao còn lại và cháo về phía ta.

Lục Kiến Minh rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Ta muốn hỏi hắn — xin lỗi vì điều gì?

Có lẽ hắn thật sự từng là một vị thần tiên không nhiễm bụi trần, nên mới cho rằng ta đưa cháo sạch cho hắn, còn ta thì tự mình ăn bánh bao có dấu răng chó, cho rằng ta chịu uất ức to lớn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com