Hạ đi, thu về rồi đông tới, rốt cuộc chưa làm được gì đã gần hết một năm. Nhìn lại chính mình, rồi liền nhìn người khác Bạch Dương chỉ biết thở dài não nề.
Cơ mà dạo này cô rất bận học, thực ra nếu Bạch Dương lao đầu vào học thì kết quả sẽ còn tiến xa hơn rất nhiều, vì thoạt nhìn cô có vẻ là một người thích ổn định, và không có nhiều tham vọng, nhưng thực tế Bạch Dương là một cô gái có hoài bão và khát vọng lớn của riêng mình, chỉ cần cô muốn chắc chắn sẽ nỗ lực đạt được.
Bạch Dương rất là bận bịu việc học hành trên lớp, cơ mà lúc rảnh lại hay chống cằm ngắm Song Ngư, người gì đâu mà vừa dịu dàng, lại chu đáo như thế cơ chứ.
Hồi xưa cô ghét vì mấy tên đấy hay trêu, nhưng đặc biệt cảm thấy vẻ đẹp của Song Ngư vừa có nét nam tính lại pha thêm một chút nữ tính, thảo nào hồi cấp ba cái lớp chuyên văn khối mười lại được chú ý như thế.
Đấy chính là con người đáng để đem về làm vợ đây nè.
Thế giới này cô có thể không bằng lòng với tất cả mọi thứ, nhưng cô bằng lòng bên cạnh một người nguyện đợi mình bất kể xuân, hạ, thu, đông chẳng một lời ca thán.
- Song Ngư.
Bạch Dương gọi thật lớn tên của cậu ấy, làm cho cả dãy phố đó ai cũng ngoái lại nhìn, còn Song Ngư đứng dậy nhìn cô, có vẻ hơi ái ngại.
Thực ra Bạch Dương hay làm mấy cái việc điên dồ là bởi cô cảm thấy như vậy mới có thể là chính mình, một người có thể chấp nhận những điều không tốt đó của bạn, có lẽ chính là người sẽ đi cùng chúng ta cả đời.
- Trời ơi bé cưng của chị.
Bạch Dương chạy lại ướn người quàng lên cổ Song Ngư, thực sự cô rất thích trêu cậu ấy, bởi vì Song Ngư hiền nên cô thích chọc thôi chứ đứa nào bắt nạt là cô xử nó liền.
- Êu ơi, tởm thật sự.
Có đứa đi qua nghe được liền đi lui ra, không quên phát cho một câu như muốn chọc tiết người ta không à.
- Ơ ơ...
Biết Bạch Dương sẽ gây sự nên cậu nhấc cả người cô đi thật xa tránh đụng mấy cái việc không đáng.
- Song Ngư, đông tới rồi này...em không định có bạn gái à, thế cứ đón chị vậy nhỡ ế luôn thì sao?
Cô ngồi trên xe, ăn miếng bánh cá thỉnh thoảng ngồi sau còn đưa cho Song Ngư ăn cùng, Bạch Dương cảm thấy cô ồn ào như thế, náo nhiệt như vậy, nhưng bên cạnh luôn có một người lắng nghe những khoảng lặng trong lòng của Bạch Dương, có lẽ đấy chính là lý do năm tháng có Song Ngư bên cạnh, cô đã không còn viết nhật ký nữa.
Với người khác có thể viết nhật ký là để lưu lại những gì mà họ đã trải qua, còn đối với Bạch Dương là để viết toàn bộ sự thất vọng, và nỗi âu lo của chính mình cất vào đó, nỗi sợ hãi của tuổi trưởng thành, gom nó lại đặt trong một nơi sẽ chẳng ai có thể biết.
- Chị thích em có bạn gái à?
Song Ngư dừng đèn đỏ, quay lại nhìn Bạch Dương với cái mặt ngơ ngơ.
Đương nhiên là cô không rồi, nói phét thế để muốn cái tên này nói câu gì đó làm cô vui, nhưng mà nói thật mang tiếng chuyên văn nhưng không dám nói mấy lời sến sến đâu nhé, hiền khô à.
- Uhm...thôi cứ ế đi, sau này mà ế quá không có người hốt thì...
- Thì sao?
- Không nói đấy, ý tưởng dụ chị mà dễ à, nói cho tức chơi vậy thôi.
Bạch Dương cười lớn, lè lưỡi trêu Song Ngư.
Mấy cái người đi đường nhìn qua lại nghĩ đâu có ai bình thường khi yêu đâu.
...
Từ khi yêu Thiên Bình cảm thấy cuộc sống của Song Tử thú vị thêm vài bậc, căn bản đối với cô thì Thiên Bình tuy hơi không có liêm sỉ nhưng là người biết điều và biết nhiều.
Ngồi đợi Thiên Bình mua vé xem phim, thấy anh ấy đi tới liền ôm bổng ngô đứng dậy, cả hai tính vào liền thấy cô gái gọi tên Thiên Bình, đi tới chỗ cô.
- Không ngờ lại gặp người yêu cũ ở đây, không biết dạo này anh có sống tốt không, em thì vẫn nhớ về chuyện chúng ta năm xưa lắm.
- Chuyện năm xưa?
Song Tử còn chưa từng nghe Thiên Bình nhắc tới cô bạn gái cũ này luôn, trước đây cô chưa yêu cũng chưa từng biết Thiên Bình có bạn gái.
- Em nhắc lại làm gì chứ hả, vốn dĩ cũng đâu có tốt đẹp gì.
Thiên Bình nhìn Linh, mỗi lần nhắc tới cậu còn thấy gai người.
- Em tên gì nhỉ?
Song Tử ngồi xuống, nhìn cô gái tự xưng là bạn gái cũ của bạn trai mình, liền có chút tò mò, từ đâu ra lại nói những lời đâm bị thóc chọc bị gạo như thế, nhìn mặt thì xinh gái, sáng sủa, điểm trừ là cao hơn cô.
- Ồ thì ra anh chuyển qua lái máy bay à, có vẻ so với gu của mấy năm trước, thì bây giờ đã thấp hơn một bậc rồi.
- Em ơi, liệu có ai đã dạy em phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói chưa, em muốn công kích ai cũng nên nhìn rõ mặt hàng rồi hãn công kích nhớ, chứ chị nghĩ em nên về dũa lại cái nết đi, em có biết vì sao mà em trở thành người yêu cũ của bạn trai chị không, vì nhân cách của em đấy, con gái có thể không dịu dàng, nhưng nhất định phải có học thức và văn hóa em ạ, còn đều đã hai mấy tuổi đầu rồi không thể sống tốt cũng đừng nên sân si với cuộc đời của người khác như thế được, em sống sao còn để chừa đường lùi cho mình chứ, vô duyên tự dưng tới tính làm vài câu để hai bọn chị chửi nhau chứ gì, xin lỗi em, em đụng nhầm người rồi, đừng để chị gặp lần hai nhé, thân ái chào tạm biệt.
Song Tử đứng dậy nắm tay Thiên Bình vào rạp, mặt hằm hằm khó ở, may mà chỗ đông người nên mới nhịn đấy nhé.
Lúc vào ngồi, Song Tử im lặng không thèm nói một câu nào, tức cái lồng ngực ghê.
- Tí về anh kể cho em, ngoan đừng cáu.
- Sao anh không kể cho em, thật chứ nói không phải xúc phạm, nhưng hồi đó anh trong hội người khiếm thị à, hay mê sắc quá nên chịu được cái nết, yêu cho lắm vào giờ để người ta gặp lại còn nhắc chuyện năm xưa kìa, anh vừa lòng chưa, anh sung sướng cái thần người chưa hả Thiên Bình.
- Em có hỏi đâu, tự dưng nhắc về người yêu cũ em lại không cáu ầm lên, thôi đừng cáu, lát anh đưa em đi ăn thịt bò.
Thiên Bình đút bỏng ngô cho Song Tử, phải để nó nguôi chứ không là cái đầu của cậu sẽ bị tra tấn bằng hàng trăm ngôn từ mất.
- Bỏ cái tay ra, đừng có mà đụng vào chị, không người ta lại bảo gu của chú thấp hơn hồi xưa đấy, cái gì mà gu của bây giờ thấp hơn một bậc...
Đây chính là cảm giác yêu người hơn tuổi đấy, vui thì anh em cho phải phép, điên lên thì chị chị em em, cọc cằn hơn còn nói không ngôn từ nào lại được, lắm lúc lại còn bảo nhỏ tuổi mà cãi thì đừng có yêu đương cái gì hết.
- Thôi làm lành đi, chị phải nhường em chứ.
- Vậy làm nũng đi chị tha.
Thiên Bình nhìn xung quanh liền trách mình, nước đi này cậu không lường trước được.
...
Mấy tháng rồi Thiên Yết luôn bận rộn với việc học, giờ cũng đã chuyển hẳn vào kí túc xá cho tiện, cô cũng cảm thấy buồn lắm, có hôm ba giờ sáng mới ngủ, cô đợi anh ấy gọi điện xong mới chịu đi ngủ.
Thực ra cô luôn yên tâm về Thiên Yết, ít ra yêu xa cũng không cảm thấy cô đơn, vì khi học xong sẽ nhắn cho cô, nếu cô chưa ngủ sẽ gọi điện nói chuyện phiến một lát rồi cả hai cùng ngủ, sáng hôm sau lúc đi chạy bộ anh ấy sẽ gọi điện thoại nói chuyện với cô, còn xuống nói chuyện với mọi người cho tới khi về kí túc xá.
Cảm thấy giống như anh ấy luôn bên cạnh cô vậy, dù không phải lúc nào cũng nhắn tin kè kè với nhau, nhưng cô biết anh ấy đang làm gì
Hôm nay cuối tuần anh ấy nói sẽ tranh thủ về, nhưng không hứa trước điều gì cả, trong lòng lại thấp thỏm không biết anh ấy có về không, dù rất muốn nhưng cô cũng chỉ đáp một cho cả hai nhẹ lòng, vì học hành vốn áp lực, nên cô không muốn là gánh nặng của anh ấy, ở thời điểm nào cũng đều nên là động lực cho nhau thì hơn.
Bên ngoài có tiếng mở cổng, Xử Nữ đi ra liền cười thật tươi vì anh đã về.
Thiên Yết đứng ngoài cổng khẽ cười với cô, dang vòng tay để cô xà vào lòng, cô thích mỗi lần anh ấy về đều chỉ thích như thế.
- Em mặc phong phanh thế.
Nói rồi Thiên Yết lấy áo khoác của mình bọc Xử Nữ vào sát người của anh, hơi ấm từ cơ thể Thiên Yết truyền tới một cảm giác hạnh phúc một cách lạ thường cho cô, mùi hương khiến cho Xử Nữ lưu luyến chẳng thề rời.
- Vào nhà đi, bên ngoài sẽ ốm đấy.
Mấy đứa trong nhà xem cầu lương cho đã, thấy ánh mất Thiên Yết lia về phía bọn họ, liền ngồi về vị trí xem phim như thường.
Giờ nhà này là cái động tình ái rồi, ai cũng yêu đương hết ấy, Sư Tử ngồi ở giữa mà cẩu lương ăn muốn ngập mặt.
...
Bên ngoài trời đổ một trận mưa lớn, Nhân Mã đưa Kim Ngưu về tới nhà cũng đã hơn mười giờ tối, chợt cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại từ một người bạn liền vội vã quành xe đi mà không nói câu gì.
Không hiểu sao làm gì mà vội vàng như thế.
Lúc vào nhà mọi người hỏi Kim Ngưu, cô cũng chẳng biết có chuyện gì mà đi gấp như thế, gọi điện thì tắt máy.
Trong lòng lại có cảm giác sắp có điềm không lành sảy tới, không biết mưa gió thế này đi đâu được cơ chứ lại....