Ngày thứ hai sau khi tôi trở về, Trình Tung gọi điện, nôn nóng hẹn gặp tôi.
Sau chuyến du lịch, tôi có trạng thái rất tốt, tâm trạng vui vẻ, trang điểm nhẹ nhàng và mặc một chiếc váy đơn giản thanh lịch.
Khi gặp Trình Tung, tôi bị bất ngờ — trước đây anh ta cũng xem như phong độ, nếu không thì Chu Thiến mới không theo đuổi anh ta suốt bao năm, nhưng bây giờ anh ấy gầy đi nhiều, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ quán cà phê với vẻ tiều tụy.
Ánh mắt anh ta ảm đạm nhìn chằm chằm vào ly cà phê trước mặt, chỉ đến khi thấy tôi bước vào thì ánh mắt mới như được thắp sáng.
Anh ta đứng dậy kéo ghế cho tôi, tôi nói cảm ơn rồi tự nhiên ngồi xuống.
Anh ta có vẻ hơi bối rối, đẩy ly cà phê về phía tôi: "Loại caramel macchiato em thích nhất, quán này pha rất ngon."
Thấy tôi nhấp một ngụm, anh dè dặt hỏi tiếp: "Hân Hân, em sống ổn chứ?"
Tôi cầm khăn giấy trên bàn lau vết cà phê ở khóe môi, gật đầu: "Khá ổn."
Trình Tung cúi đầu im lặng vài giây, rồi ngẩng lên nhìn tôi đầy hy vọng: "Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"
Tôi nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: "Anh thấy điều đó có khả năng không?"
Ánh sáng trong mắt Trình Tung lập tức tắt lịm: "Đúng, không thể..."
"Tôi đã có người mới rồi." Tôi ngừng lại một chút, "Người này thông minh hơn anh, đáng tin hơn anh, yêu tôi hơn anh. Quan trọng nhất, người ấy sẽ không bao giờ phản bội tôi."
Trình Tung kích động: "Ai vậy, Hân Hân, em không thể dễ dàng tin người khác như thế, để anh nói cho em, đàn ông..."
"Người đó chính là tôi." Tôi nở nụ cười, "Trước khi gặp được người tiếp theo mà tôi thích, tôi phải học cách yêu bản thân mình trước đã."
Trình Tung ban đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe tôi nói đến người tiếp theo thì gương mặt lại tối sầm, anh định nói gì đó, nhưng điện thoại lại đổ chuông không đúng lúc.
Anh liếc nhìn màn hình, sắc mặt trở nên khó coi.
"Là Chu Thiến à? Không ngờ sau khi ly hôn, cuộc nói chuyện của chúng ta vẫn bị cô ta phá rối." Tôi đã hoàn toàn buông bỏ, cười đùa với Trình Tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hân Hân, anh đã ly hôn với cô ta rồi, cũng đã cắt liên lạc từ lâu, là cô ta cứ quấn lấy anh, anh..." Trình Tung liên tục từ chối cuộc gọi, nhưng Chu Thiến vẫn gọi lại không ngừng.
Cuối cùng, Trình Tung vẫn bắt máy.
Giọng Chu Thiến rất lớn, tôi nghe rõ cô ta hét lên: "Trạch Dật mất tích rồi! Anh mau đến đây!"
Trình Tung nhìn tôi, do dự một lúc lâu, rồi cuối cùng vẫn đứng dậy chạy đi.
Thấy chưa!
Nếu lúc đó tôi không chọn ly hôn, thì không chỉ có lần thứ 78, mà còn sẽ có lần thứ 79, rồi lần thứ 100, thứ 200...
Sau đó, trong một lần đến phòng gym, bà chủ nhiều chuyện lại kể cho tôi nghe chuyện của Trình Tung và Chu Thiến.
Chu Thiến dẫn Chu Trạch Dật đến công viên trò chơi, chỉ buông tay một lát, đứa bé đã biến mất không dấu vết, đến giờ vẫn chưa tìm được.
Chu Thiến đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Trình Tung: "Nếu không phải vì anh đòi ly hôn, thì sao em phải một mình đưa con ra ngoài chơi, sao có thể để mất nó!"
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trình Tung thì đổ hết lên đầu Chu Thiến: "Cô đưa con ra ngoài, sao không trông chừng kỹ!"
Hai người họ đổ lỗi qua lại, thậm chí tinh thần của Chu Thiến cũng bắt đầu có vấn đề.
Tôi không quan tâm đến chuyện của họ nữa, bắt đầu chuẩn bị hồ sơ xin học ở một trường đại học tại Tây Ban Nha, định học thạc sĩ chuyên ngành thiết kế mà tôi yêu thích trong một đến hai năm.
Tôi dự định sống một thời gian ở châu Âu, tắm nắng trên những hòn đảo miền Nam châu Âu.
Gửi thân như phù du giữa trời đất, chỉ như một hạt bụi giữa biển khơi mênh mông.
77 lần thất vọng mà Trình Tung dành cho tôi từng khiến bóng tối bao phủ cả thế giới của tôi.
Nhưng khi đã nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, tôi mới hiểu rằng, đặt bản thân nhỏ bé vào giữa đất trời và đại dương bao la, thì tất cả những chuyện đó còn đáng là gì chứ?