Anh xuất hiện giữa cơn hỗn loạn, khí thế mạnh mẽ lập tức khiến tất cả im bặt, như mọi lần.
Mũi tôi bỗng cay xè.
“Tiểu Tưởng, đơn kiện thêm một mục nữa, xúc phạm, vu khống thư ký Diệp, tung tin đồn thất thiệt nơi công cộng.” Giọng Tô Cẩm Trần lúc này nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
Tiểu Tưởng sững người: “Tổng giám đốc, cái này phải do thư ký Diệp tự khởi kiện. Công ty không lo chuyện danh dự cá nhân.”
“Bây giờ thì lo.” Tô Cẩm Trần vượt qua đám đông, nhìn tôi.
Ánh mắt anh chứa đầy cảm xúc, khiến mắt Lý Mộc Nhi đỏ hoe: “Rõ ràng em mới là vợ chưa cưới, vậy mà anh chỉ biết che chở cho người phụ nữ khác…”
“Ha.” Tô Cẩm Trần hất tay cô ta ra, cười lạnh: “Buổi lễ đính hôn của tôi, không thông báo cho tôi, cũng không mời tôi. Tôi còn phải xem từ story của Mã Nhậm mới biết, như vậy mà cũng đòi làm vợ chưa cưới?”
Cả văn phòng ồ lên.
Tôi không biết mọi chuyện kết thúc như thế nào.
Khi hoàn hồn lại, tôi đã ngồi trong văn phòng tổng giám đốc.
Ngực đau nhói, nước mắt không ngừng rơi.
Tô Cẩm Trần ngồi cạnh tôi, tay cầm hộp khăn giấy, đưa từng tờ một.
“Đừng giận nữa, đừng giận nữa.” Anh đẩy ly socola nóng đến trước mặt tôi.
Tôi lắc đầu: “Không phải vì…”
“Anh biết.”
“Mỗi ngày em đều cố gắng làm việc…”
“Ừ.”
“Em thăng chức tăng lương là… là vì tăng ca hu hu hu…”
“Phải, em nghiêm túc và tận tâm hơn ai hết.”
“Nhưng giờ ai cũng nghĩ em ngủ với sếp để leo lên…” Tôi khóc lớn, “Họ nghĩ… họ nghĩ… em chỉ là tình nhân của anh…”
“Không phải đâu.” Tôi được ôm vào vòng tay ấm áp, “Mọi người đều nhìn rõ cả. Em đã làm những gì, làm được bao nhiêu, trong lòng họ đều có đánh giá.”
… Thật sao?
Tôi dựa vào n.g.ự.c anh, nghe thấy tiếng cười trầm thấp: “Hơn nữa — em cũng đâu phải là tình nhân.”
Có lẽ vì quanh tôi toàn là hương gỗ mà tôi yêu thích, hoặc vì được vỗ về an ủi dịu dàng, cảm xúc của tôi dần ổn định lại.
Mười mấy phút sau, khi tôi hoàn toàn tỉnh khỏi cơn khóc mơ màng, tôi chợt sững người —
Khoan đã!
Tại sao tôi lại ôm chặt lấy Tô Cẩm Trần?!
Tôi vội vàng đẩy anh ra.
Lý Mộc Nhi vừa mới gây rối xong.
Danh dự của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc.
Tôi vừa thề sống thề c.h.ế.t rằng mình là thư ký trong sạch, quay đầu cái đã ôm ấp tổng giám đốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ra tòa, đến cả La Hương (Luật sư La) cũng không cứu nổi tôi.
“Anh không có quan hệ gì với cô ta.” Tô Cẩm Trần nhìn tôi chăm chú.
Tôi cũng không có quan hệ gì với anh mà!
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Nam nữ độc thân nên giữ khoảng cách.” Tôi xoay người định đi, tay chạm vào tay nắm cửa. “Em không muốn bị vạ lây vì chuyện riêng của anh nữa…”
Tay Tô Cẩm Trần vượt qua vai tôi, rầm một tiếng đóng cửa lại.
“Xin lỗi.” Hơi thở anh nóng rực, làm tôi khẽ rùng mình, “Trước giờ cô ta có gây phiền cho em nhiều lần không? Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”
“Hừ, làm thư ký chẳng phải là để bị gây phiền sao.” Tôi hậm hực.
“Công ty gặp vấn đề về dòng tiền, nhà cô ta có tiền, cha mẹ cô ta tự ý đính hôn cho anh dù anh không đồng ý. Anh không tham dự.”
Tôi ngây ra.
Quay đầu nhìn anh.
Vành mắt anh đỏ lên, tóc rối, trông có vẻ yếu đuối.
“Không ngờ Tổng giám đốc Tô… là người bị ép cưới.”
“Ừ.” Anh rũ mắt, trông rất đáng thương.
“… Sao anh không nói sớm.” Tôi còn tưởng Lý Mộc Nhi là tổ tông, cung phụng đủ kiểu.
“Em không hỏi.”
Tôi như bị bỏng.
“Mọi người đều biết, chỉ trừ em.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt đầy oán trách, “Em với anh… chẳng hỏi han gì.”
6
Sau khi trở về, tôi mở vòng bạn bè của Mã Nhậm ra xem.
Tin đính hôn của Tô Cẩm Trần, tôi cũng thấy được ở đó.
Lộng lẫy, như một giấc mơ.
Lúc đó tôi chỉ liếc qua một cái, tim khựng lại, lập tức vuốt đi.
Liên quan gì đến tôi chứ.
Có gì liên quan đến tôi đâu.
Không thèm nhìn nữa.
Nhưng bây giờ, tôi đã có thể bình tĩnh đối mặt với màn hình ngập tràn lời chúc phúc.
Cũng như một bình luận tức tối giữa vô vàn lời chúc:
Tô Cẩm Trần: Cậu đến làm gì? Tôi còn chẳng đến.
Mã Nhậm: Thật không đó, tổng giám đốc?
Tô Cẩm Trần: Giả. Hôn nhân sắp đặt, tôi phản đối.