99 Bước Đến Bên Em

Chương 17



Ngoại truyện (Góc nhìn Tô Cẩm Trần · Tuổi trẻ)

 

Tô Cẩm Trần gặp Diệp Tâm vào năm ba đại học.

 

Cô được bạn cùng phòng của anh đưa tới, nhét vào dự án của anh.

 

Tô Cẩm Trần đã gặp rất nhiều mỹ nhân, nên vừa thấy cô liền nhíu mày.

 

— Anh không thích những cô gái dựa vào sắc đẹp để leo lên, lấy nhan sắc làm vũ khí, coi đàn ông như kẻ ngốc.

 

“Tôi không nuôi người rảnh rỗi.”

 

“Đàn anh, em làm gì cũng được.” Diệp Tâm ngắt lời anh.

 

Lông mày Tô Cẩm Trần càng nhíu chặt hơn.

 

Nhưng ánh mắt Diệp Tâm nhìn anh lại rất thẳng thắn, rất mãnh liệt.

 

Cũng rất trong trẻo, rất lo lắng.

 

Một thoáng, anh không phân biệt được cô đang mồi chài hay thật lòng.

 

Chỉ một giây thất thần như vậy, Diệp Tâm đã được nhét vào cuộc đời anh.

 

Anh nhanh chóng hiểu ra, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

 

Diệp Tâm xinh đẹp, nhưng rất giỏi giang.

 

Rất rất giỏi.

 

Họ làm khảo sát, cô có thể đứng giữa nắng gắt phát tờ rơi cả buổi chiều, rồi dùng SPSS phân tích toàn bộ dữ liệu.

 

Mỗi lần họp nhóm xong, cô là người tổng hợp biên bản họp nhanh nhất.

 

Có lần anh đặt lịch hẹn làm tài liệu tại thư viện.

 

Sáng hôm sau tới nơi, Diệp Tâm vẫn ngồi đúng chỗ hôm qua, mặc nguyên bộ đồ cũ.

 

Ôm laptop ngủ ngon lành.

 

“Cô ấy tiếng Anh kém, thi bằng cấp sáu phải hai lần mới đậu đấy.” Bạn cùng phòng trừng anh một cái. “Vậy mà anh còn bắt cô ấy đọc đống tài liệu tiếng Anh đó.”

 

Tô Cẩm Trần bước tới bên cô, nhìn chồng giấy in dày cộp.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Toàn bộ đều là từ mới cô tra được.

 

Nhưng cô đã làm xong.

 

Sau đó có không ít người muốn chen chân vào nhóm anh, cả các giáo sư trong viện cũng có.

 

“Cô Diệp Tâm đó không phải học bá, cũng không phải người quen của cậu, đổi là được rồi.”

 

Tô Cẩm Trần lười cả ngước mắt lên: “Cô ấy là thành viên nhóm tôi.”

 

Viện có một tòa nhà do nhà anh tài trợ.

 

Chỉ cần anh mở miệng, không ai dám động vào người của anh.

 

Ngày dự án đoạt giải, Diệp Tâm đạp xe đến tìm anh.

 

Anh đang bị vây ở cửa nhà ăn.

 

Là hoa khôi đang tỏ tình với anh.

 

Anh vốn không phải người dây dưa, hôm đó lại kiên nhẫn nghe cô ta thổ lộ rất lâu.

 

Chỉ vì Diệp Tâm đã hẹn anh, sẽ đãi anh một bữa ở đây.

 

Tô Cẩm Trần cảm thấy mình thật nhàm chán.

 

Anh chỉ muốn biết, nếu cô thấy cảnh này, cô sẽ phản ứng thế nào.

 

Cô đến rất nhanh. Đúng giờ là ưu điểm của cô.

 

Tới gần, cô đạp thắng, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó…

 

Đứng sau đám đông, hào hứng hóng drama.

 

Cô thậm chí còn hùa theo đám người xem!

 

Tô Cẩm Trần cảm thấy bực bội, bỏ mặc hoa khôi, đi thẳng đến bên cô.

 

“Em mời tôi ăn cơm?”

 

“Đúng thế.”

 

“Ngay tại đây?”

 

Diệp Tâm cảnh giác: “Chứ anh muốn ở đâu?”

 

“Quán ăn tôi chọn.”

 

Anh là thiếu gia Tô.

 

Chưa ai dám mời anh ăn cơm ở nhà ăn sinh viên.

 

Diệp Tâm xìu xuống ngay lập tức, “Ờ” một tiếng, rồi tự nhiên nói: “Vậy anh lên xe đi.”

 

Tô Cẩm Trần: ?

 

Hôm đó, anh ngồi phía sau xe đạp kiểu cũ của cô, tay đặt nhẹ lên eo cô, băng qua cả ngôi trường.

 

Anh đưa cô đến quán lẩu quen thuộc.

 

Diệp Tâm vào chỗ, tay chân lúng túng không biết đặt ở đâu.

 

Hai người ăn riêng một bữa.

 

Lúc đầu cô rất ngượng ngùng.

 

Sau đó thì ăn cực kỳ nhiều.

 

“Em mời tôi ăn để làm gì?” Anh hỏi như vô tình.

 

“À… cảm ơn đàn anh.” Cô nuốt miếng nấm nhỏ, cảm ơn rất chân thành.

 

Anh liếc nhìn cô.

 

Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút.

 

Đôi môi nhợt nhạt của cô trở nên đỏ mọng, nhìn thật muốn cắn.

 

“Em đạt học bổng quốc gia rồi.” Trong làn hơi nước, đôi mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng, “Nên mời anh ăn mừng!”

 

Nói thì nói vậy.

 

Khi nhìn thấy hóa đơn, cô suýt ngất.

 

Mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, cuối cùng đành cam chịu số phận.

 

Tô Cẩm Trần rút thẻ đen ra, khoản này sinh viên bình thường không gánh nổi.

 

“Rõ là em mời.” Diệp Tâm nghiêm túc móc ví, cố nhét tiền vào tay anh.

 

Cảm giác đó thật kỳ diệu, có người tranh trả tiền với anh.

 

Mà cô dùng ví vải màu hồng in hình cừu.

 

Những người phụ nữ tiếp cận anh đều xài LV, Chanel.

 

Không giống cô, nhỏ nhắn, dễ thương.

 

Trên đường về, cô dắt xe đi cạnh anh.

 

“Em mời tôi ăn cơm, không có gì muốn nói sao?” Anh đột nhiên hỏi.

 

Cô sững lại, rồi cúi đầu ngượng ngùng trong làn gió sông hỗn loạn: “Có chứ.”

 

Tim anh bỏ lỡ một nhịp.