Tôi biết là anh thật sự nổi giận rồi, vội vàng nói lảng: “Hay là… hai người cứ cãi tiếp, tôi có việc, xin phép về trước…”
Nhưng thứ anh rút ra khiến tôi chân mềm nhũn.
——Là một cây roi da.
“Lý Mộc Nhi.” Anh mỉm cười đẩy kính, giọng nói cực kỳ dịu dàng, “Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn coi cô là em gái…”
“Nhưng em từ nhỏ đến lớn đều thích anh!”
“Người lớn nói chuyện, cô có quyền cắt ngang sao, hử?!” Tô Cẩm Trần quất roi vào tủ, từng bước áp sát, “Cô không có giáo dục, không sao, hôm nay tôi dạy cô cách nói chuyện.”
Tô Cẩm Trần vừa nói vừa tháo kính, giơ cao roi.
Trong đầu tôi chỉ còn hai chữ——
Tới công chuyện!
Tới công chuyện!
Tới công chuyện thật rồi!
Lý Mộc Nhi cũng bị dọa choáng váng, tiểu thư vàng ngọc làm sao từng thấy cảnh này, hét lên rồi lao về phía tôi: “Cứu tôi với!”
Tôi cắn răng ôm cô ta ra sau lưng: “Tổng Giám đốc Tô, thế này là bạo hành gia đình đó!”
Tô Cẩm Trần quả thực muốn phạm pháp: “Lý Mộc Nhi, cô ra đây cho tôi, hôm nay không quất rách miệng cô thì tôi không mang họ Tô!”
“Thư ký Diệp!!!!!! Cô nhìn xem!!!! Anh ta đánh tôi!!!!” Lý Mộc Nhi ôm tôi khóc như ma kêu.
“Ha, biết gọi người rồi hả.” Tô Cẩm Trần lạnh mặt cởi cà vạt, “Vậy hôm nay chúng ta tính sổ luôn, đỡ phải ồn ào mỗi ngày!”
Hai người họ xoay quanh tôi như Tần Vương đuổi theo tình lang.
Tôi biết làm gì đây?!
Tôi chỉ biết can: “Đêm hôm khuya khoắt còn đánh trẻ con… thôi đi…”
“Tại em chiều hư cô ấy.” Tô Cẩm Trần thật sự muốn đánh cô ta một trận.
“Bạo hành là phạm pháp đó!” Lý Mộc Nhi khóc đến trôi cả lớp trang điểm, “Bạo hành không chỉ một lần, mà là vô số lần!”
Tô Cẩm Trần bật cười vì tức: “Đúng, nên cô thông minh thì mau hủy hôn đi.”
“Em không!” Miệng Lý Mộc Nhi cứng như thép.
Nói xong quay đầu chạy.
Tô Cẩm Trần tức đến bốc khói bảy lỗ, cầm roi đuổi theo.
Cô ta chạy, anh ta đuổi, tôi thấy cô ta sắp bị bắt, liền nhảy lên ôm eo Tô Cẩm Trần từ sau: “Thôi bỏ đi, đánh hư con người ta thì không hay đâu!”
Tô Cẩm Trần khựng lại.
Im lặng trong vòng tay tôi.
Nhìn thấy Lý Mộc Nhi chạy ra tới cửa, Tô Cẩm Trần lạnh giọng quát: “Để bánh lại!”
Lý Mộc Nhi vừa khóc vừa đặt bánh ở cửa, gào lên “Tô Cẩm Trần anh đợi đấy”, rồi đùng một tiếng đóng sầm cửa bỏ đi.
Trong biệt thự rộng lớn vang lên tiếng đóng cửa vang dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Cẩm Trần không nói thêm gì.
Một lúc sau, tôi mới thở phào.
Nguy hiểm thật.
Tôi còn chuẩn bị tâm lý đánh nhau thêm lần nữa với Lý Mộc Nhi.
Không ngờ Tô Cẩm Trần trực tiếp lao vào combat.
Đập bể đầu Lý Mộc Nhi luôn.
Mạnh quá, thiệt sự quá mạnh.
Người đàn ông vừa gầm rú nãy giờ nằm yên trong vòng tay tôi, tay to đặt lên đầu tôi, xoa xoa như cưng nựng: “Đừng buồn.”
Hả?
“Không ai được phép nói em như vậy.” Ánh mắt anh dịu xuống.
Ờ…
Lúc nãy Lý Mộc Nhi tru tréo vào mặt tôi, tôi cũng thấy ức lắm.
Ngột ngạt, bực tức, không nói nên lời.
Nhưng thấy Tô Cẩm Trần giơ roi ra trừng trị chính nghĩa, tôi còn chưa kịp thấy tủi thân.
Thậm chí còn thấy buồn cười.
Khóe miệng tôi khẽ cong lên, vừa vặn va vào đôi mắt đen nhánh của anh.
Khuôn mặt tuấn tú ấy nhìn tôi cười mỉa, miệng cũng cong lên: “Cảm giác thế nào?”
“Hả?”
Tô Cẩm Trần xoay người, dựa vào quầy bar, nắm tay tôi kéo vào lòng: “Ôm anh sướng thế à, mà không chịu buông?”
Tôi vội vàng buông tay đứng nghiêm, đầu lắc như trống bỏi: “Xin lỗi, lần sau không dám nữa.”
Tô Cẩm Trần nhướng mày khó hiểu.
“Biết anh gần chục năm rồi, ai mà ngờ anh biết đánh người chứ.” Tôi cười còn khó coi hơn khóc.
Tô Cẩm Trần thản nhiên: “Anh không đánh vợ.”
Anh cầm chiếc bánh của Lý Mộc Nhi lên, nhét cả miếng vào miệng tôi, đôi mắt đen nhìn tôi chăm chú: “Anh đối với vợ mình… rất tốt.”
5
Nằm trên giường, lòng tôi vẫn nhẹ bẫng như đang trôi giữa mây.
Nghĩ đến câu “Tôi đối xử với vợ mình, rất tốt” của Tô Cẩm Trần.
Nghĩ đến ánh mắt anh khi nói câu ấy.
——Cứ như là nói với tôi vậy.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi đang mơ mộng viển vông thì màn hình điện thoại sáng lên.
Là mẹ tôi nhắn WeChat.