GIỚI THIỆU:
Năm đó đói đến cực điểm, ta giành ăn với chó dữ trong hẻm nhỏ.
Lúc công tử xuất hiện trước mắt ta, ta ngỡ mình nhìn thấy thần tiên.
Công tử mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo như ngọc, sáng tựa trăng rằm.
Người đưa ta về phủ, ban cho cơm áo, lại còn dạy ta đọc sách hiểu đạo lý.
Lần đầu tiên, ta được xem là một "con người".
Nhưng... công tử cấm leo lên giường.
Vài năm sau, gia chủ gặp họa, cả nhà bị lưu đày đến chốn băng hàn.
Ta tìm được công tử, lúc ấy người đang bị đám thô phu ức hiếp, suýt nữa bị làm nhục.
Ta xách một con d.a.o mổ heo, xông vào c.h.é.m ra một con đường máu, ôm công tử vào lòng:
"Nô tỳ từ nhỏ đã biết mổ heo, từ nay công tử theo nô tỳ sống đi, nô tỳ cam đoan không trèo giường!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
01
Khi nghĩa phụ nhặt được ta, ta đang nằm trong thau gỗ bên bờ sông, chỉ là một hài nhi đỏ hỏn chưa đầy tháng.
Nghĩa phụ là đồ tể g.i.ế.c heo, không vợ không con.
Người nuôi ta rất tốt, nhờ nghề g.i.ế.c heo mà nuôi ta trắng trẻo mập mạp.
Vì không biết chữ, nên gọi ta là "Heo Heo", bảo rằng tên hèn dễ nuôi.
Năm ta bảy tuổi, trong làng bùng phát ôn dịch, cả làng không mấy ai sống sót.
Trước khi lâm chung, nghĩa phụ trao cho ta một con d.a.o mổ heo:
"Con à, đây là thứ kiếm cơm, nhớ giữ kỹ, đừng làm mất."
Ta khắc sâu trong lòng.
Thế nên, dù rơi vào tay bọn buôn người, ta vẫn ôm chặt lấy d.a.o mổ heo.
Ta trời sinh sức lớn, dù tuổi còn nhỏ, lại không thông minh, nhưng nhờ con d.a.o ấy, cuối cùng cũng trốn thoát.
Từ đó bắt đầu những năm tháng ăn xin phiêu bạt.
Giành ăn với chó hoang, là chuyện thường ngày.
Cho đến một trưa hôm ấy, ta bị một con ch.ó dữ rượt đuổi vào ngõ Ô Y.
Con ác cẩu nhe nanh dữ tợn, nước dãi nhỏ tong tong, đôi mắt hung hãn dán chặt vào nửa cái bánh bao trong tay ta, chuẩn bị lao lên cướp.
Thứ duy nhất khiến nó dè chừng, đại khái là con d.a.o mổ heo trong tay kia của ta.
Ta từ nhỏ đã quen nhìn cảnh nghĩa phụ mổ heo, sau khi phát hiện ta sức mạnh hơn người, ông còn cho ta thử vài lần.
Ta biết g.i.ế.c heo, tự nhiên cũng biết mổ chó.
Nhưng ta quá đói, đã gầy trơ xương, hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Nó lao tới, cắn chặt lấy cổ tay ta, ép ta buông bánh bao. Ta thà bị nó cắn gãy tay, cũng không chịu thả miếng ăn.
Ta hiểu, mất nửa cái bánh bao này, hôm nay ta cũng không sống nổi.
Ngay khi ta tưởng tay mình sắp không giữ được, con ch.ó bỗng tru lên một tiếng thảm thiết, răng nanh không còn cắm sâu vào xương ta nữa.
Nó cụp đầu xuống, gầm gừ vài tiếng, rồi tắt thở.
Bản năng thôi thúc, ta lập tức cúi đầu ngấu nghiến bánh bao, chỉ như vậy mới quên được nỗi đau trên tay.
Một giọng nói kinh ngạc vang lên:
"Quả là có cốt khí, đến vậy mà không rên lấy một tiếng. Ngươi tên gì?"
Ta ngẩng đầu, ngỡ như thấy tiên nhân.
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng như rạng trời.
Ta lớn lên ở chốn thôn dã, người đẹp nhất từng thấy cũng chỉ là tiểu thiếp phòng thứ chín của Lý viên ngoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng vị thiếu niên công tử trước mắt, còn đẹp hơn ánh trăng sáng trên trời.
Ta không biết chữ, càng không biết làm sao miêu tả dung mạo ấy.
Chỉ thấy, cơn đau trên người như tan biến đi quá nửa.
Thì ra, có thứ còn hiệu nghiệm hơn cả bánh bao.
Người ta bảo… đó gọi là mỹ sắc.
Ta chớp mắt, giọng khàn đặc:
"Ta gọi là Heo Heo, heo trong 'đầu heo'."
Công tử khựng lại, đoạn bật cười:
"Sau này đổi thành Châu trong 'Trân Châu' nhé."
Trân châu...
Là thứ đẹp đẽ nhất, là bảo vật xa xỉ ta chẳng bao giờ dám mơ tới.
Trước kia, ta chỉ từng thấy qua trên búi tóc của phu nhân Lý viên ngoại.
Tiểu tư bên người công tử rút thanh kiếm khỏi xác ác cẩu, nhìn ta, ánh mắt phức tạp xen lẫn tán thưởng:
"Công tử nhà ta thích kẻ đặc biệt. Thấy ngươi tranh ăn với chó mà sức cũng không nhỏ. Ta gọi là Mặc Bạch, cũng là công tử ban tên."
Thế là, ta được đưa về Ôn phủ, trở thành một trong những nha hoàn bên cạnh công tử.
Công tử không chỉ da trắng mặt đẹp, mà còn là bậc đại thiện nhân.
Người cho ta cơm ăn áo mặc, ba năm rồi, ta mới lại được xỏ chân vào giày.
Công tử cái gì cũng tốt, duy chỉ có một điều nghiêm ngặt — cấm leo lên giường.
Ta không hiểu, tại sao cứ phải leo giường công tử?
Chẳng lẽ giường của công tử đặc biệt ấm?
Ta vốn không kén chọn chỗ ngủ, che được mưa gió là đủ.
Nhưng khi lần đầu trải chăn cho công tử, ta mới hiểu — vì sao các nha hoàn cứ muốn trèo lên giường ấy.
Giường của công tử, quả thật thơm ngát, mềm mại.
Thử nghĩ giữa mùa đông nằm trên chiếc giường ấy, sẽ thoải mái biết chừng nào.
Ta cũng muốn trèo thử một lần.
Ta lén nghĩ bụng, đợi công tử ra ngoài, nhất định sẽ vụng trộm leo lên một chút.
Ta chẳng có bao nhiêu ưu điểm — ngoài ăn khỏe, sức lớn, chỉ còn lại cái gan cũng to.
02
Ngày nào vị lang trung cũng tới xem bệnh cho ta.
Nếu không nhờ công tử, ta vốn không biết, hóa ra mạng mình cũng là thứ trân quý.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai chữa bệnh cho ta.
Ta vẫn cho rằng, hạng dân đen như ta, vốn không xứng được lang trung chẩn trị.
Trước kia, mỗi lần ta đau đầu phát sốt, nghĩa phụ chỉ cần rán cho một bát tóp mỡ, thơm giòn nuốt xuống, bệnh gì cũng hết.
Giờ đây, vị lang trung râu tóc bạc trắng cung kính bẩm với công tử:
"A Châu cô nương hồi phục rất nhanh, phần nhiều là nhờ ăn khỏe ngủ khỏe. Nhưng cũng phải nói, thể chất của cô nương này, quả thật hơn người thường."
Công tử mỉm cười, dáng người cao lớn, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu ta, cúi xuống cười khẽ:
"Vừa ăn khỏe vừa ngủ khỏe, đúng là phúc khí."