A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 118: Tên Nhi Tử Xá Xíu gặp A Nương



Lúc này, giọng của Chấp Kiếm Trưởng Lão vang lên bên tai mọi người:

“Chuẩn bị.”

 

 

A Chiêu, đang nói chuyện với Tạ Nhất Cẩn, lập tức nghiêm mặt, nắm chặt tiểu kiếm trong tay.

Đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng về phía Cố Trạch Lạc.

Ban đầu, Cố Trạch Lạc còn đầy phẫn nộ.

Nhưng khi chạm phải ánh nhìn bình tĩnh ấy, lòng nó lại bỗng thấy hoảng hốt.

Cổ họng nó nghẹn lại, vẫn cố nói cứng:

“Ngươi có khóc cũng vô ích…”

 

 

Chấp Kiếm Trưởng Lão tiếp tục ra lệnh:

“Bắt đầu.”

 

 

Ánh mắt A Chiêu sắc lại, gối hơi khuỵu, lấy đà đạp mạnh.

Tiểu kiếm trong tay cô đ.â.m thẳng đến Cố Trạch Lạc, tên nhóc kia còn chưa kịp rút kiếm.

Cố Trạch Lạc thấy ánh lạnh lóe lên từ kiếm cô, theo bản năng lùi lại một bước.

 

 

“Keng!”

Trần Mục Sơn đứng bên cạnh Cố Trạch Lạc, rút kiếm ra đỡ, gạt tiểu kiếm của A Chiêu sang một bên.

Hai người nhanh chóng giao đấu.

A Chiêu cảm thấy tên này thật chướng mắt, liền nhẹ nhàng bật người lùi lại.

 

 

Trần Mục Sơn khẽ quát:

“Tiểu sư đệ!”

 

 

Cố Trạch Lạc lúc này mới hoàn hồn, tức giận nhìn A Chiêu đã kéo giãn khoảng cách:

“Ngươi dám tập kích ta!”

 

 

A Chiêu:

“Tập kích cái gì, Chấp Kiếm Trưởng Lão đã hô bắt đầu rồi.

Ta còn đường đường chính chính rút kiếm trước mặt ngươi, xông thẳng về phía ngươi.

Là do ngươi phản ứng chậm.”

 

 

“Ngươi…”

Cố Trạch Lạc dường như còn muốn cãi.

Nhưng A Chiêu đã chẳng buồn nghe nữa, giương kiếm xông đến.

 

 

A huynh và a tỷ đã nói với cô:

Đối mặt với kẻ địch có thực lực tương đương, đã động thủ thì tuyệt đối đừng nói nhiều.

Nói nhiều dễ c.h.ế.t sớm.

 

 

Trần Mục Sơn cầm chặt kiếm, định tiếp tục chắn trước người Cố Trạch Lạc.

Chợt có bóng người lóe lên trước mặt hắn, Tạ Nhất Cẩn cười hì hì, giơ kiếm đứng chắn:

“Trần sư huynh, chúng ta tỷ thí một trận đi, đừng bắt nạt trẻ con.”

 

 

Vừa nói, Tạ Nhất Cẩn vừa vung kiếm tấn công.

Trần Mục Sơn mặt vẫn nghiêm, giơ kiếm đỡ nhưng trong lòng lại thở phào.

Hắn vốn đã đau đầu khi phải ghép cặp cùng vị tiểu sư đệ ngạo mạn này.

Kết quả đối thủ lại là tiểu sư thúc tổ của tông chủ.

 

 

Sau khi phát hiện tiểu sư đệ của mình có thù với vị tiểu tổ tông này, hắn càng thêm đau đầu.

Tiểu tổ tông thì không thể động đến, nhưng tiểu sư đệ cũng chẳng thể bỏ mặc.

Vì thế, khi Tạ Nhất Cẩn cản đường hắn.

Trần Mục Sơn thật sự thấy biết ơn, vô cùng cảm kích là đằng khác.

 

 

Bên kia, A Chiêu đã giao đấu với Cố Trạch Lạc.

Vừa chạm kiếm, A Chiêu khẽ “ồ” một tiếng.

Người này sức yếu thế?

Nghĩ vậy, cô vung mạnh kiếm.

 

 

"Keng!"

Trường kiếm trong tay Cố Trạch Lạc bị cô đánh bay ra ngoài.

A Chiêu không ngờ lại đánh bay kiếm, ngẩn người:

“Hả?”

 

 

Chấp Kiếm Trưởng Lão luôn dùng thần thức bao phủ toàn trường và đặc biệt chú ý đến tình hình của A Chiêu.

Bà lập tức xuất hiện trước mặt Cố Trạch Lạc, nhìn thanh kiếm văng trên đất, rồi cúi đầu nói:

“Đấu kiếm trận, kẻ không giữ được kiếm xem như bại.”

 

 

Sắc mặt Cố Trạch Lạc tái nhợt, nó… thua rồi?

Nó hoàn toàn không nghĩ sức A Chiêu lại lớn đến vậy, nếu sớm biết đã nắm chặt kiếm hơn.

 

 

Chấp Kiếm Trưởng Lão quay sang nói với A Chiêu, người còn định tiếp tục tấn công:

“Tiểu sư thúc, đối thủ của người đã bại, không thể tiếp tục gây thương tổn.”

 

 

A Chiêu sững người:

“Hả? Nhưng ta còn chưa đánh gãy chân tên đó mà.”

A Chiêu đầy kinh ngạc nhìn Cố Trạch Lạc:

“Ngươi yếu vậy sao?”

 

 

Cố Trạch Lạc tức đến đỏ mặt:

“Ngươi…”

 

 

"Vèo!"

Một bóng người ngã sóng soài bên cạnh nó.

Trần Mục Sơn chống kiếm định đứng dậy thì ánh sáng lạnh lóe qua khóe mắt.

Tiếng xé gió rít lên, mũi kiếm bén nhọn chỉ thẳng vào cổ họng.

 

 

Trần Mục Sơn toàn thân cứng đờ.

Tạ Nhất Cẩn đứng trước mặt hắn, cười híp mắt:

“Trần sư huynh, ngươi thua rồi.”

 

 

Trần Mục Sơn nuốt nước bọt:

“Ta thua.”

 

 

Trận đấu kiếm lần này, nhóm của A Chiêu là nhóm kết thúc nhanh nhất.

A Chiêu ôm Tiểu Hắc ngồi dưới gốc cây bên quảng trường, hai tay chống cằm.

Cô nhìn đám kiếm tu bên trong đang đánh hăng say, mắt ánh lên sự ngưỡng mộ, lại có chút tiếc nuối.

Nhanh thế đã xong rồi, tên kia thật vô dụng, cầm kiếm cũng không vững, làm gì còn xứng làm kiếm tu.

 

 

Không có cơ hội “bốp bốp” vài phát, A Chiêu hừ hai tiếng:

“Đáng ghét, chắc tên đó cố ý không nắm chặt kiếm để không bị ta đánh.”

 

 

Khoảng một canh giờ sau, đấu kiếm kết thúc.

Chấp Kiếm Trưởng Lão đạp linh kiếm lơ lửng giữa không trung, đảo mắt nhìn quanh:

“Hôm nay các ngươi biểu hiện rất tốt, xem ra ngày thường luyện kiếm khá chăm.”

 

 

Có vài kiếm tu nghe xong suýt rơi nước mắt.

Hu hu, hôm nay Chấp Kiếm Trưởng Lão không mắng người, cảm động thật.

 

 

“Nhưng...”

Giọng bà lại nghiêm khắc, mọi người lập tức căng thẳng, chỉ nghe bà nói:

“Ta hy vọng các ngươi, là kiếm tu, thì phải nắm vững kiếm của mình.

Đến kiếm cũng không giữ được, còn gọi gì là kiếm tu?

Ta mong các ngươi ngày thường chăm luyện, cầm chặt kiếm cho tốt.”

 

 

Vừa dứt lời, đám đông xôn xao:

“Hả, ai thế? Vô dụng vậy, đến kiếm còn không giữ nổi?”

 

“Ai vậy? Thanh kiếm của hắn có chê hắn không?”

 

“Đáng tiếc, vừa nãy mải đánh quá, không thấy náo nhiệt.”

 

 

Kiếm tu thích xem kịch đều muốn nhìn đồng môn mất mặt.

Tiếc là lúc nãy đánh hăng quá, chẳng ai để ý.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cố Trạch Lạc mặt hơi trắng, Tạ Nhất Cẩn khẽ ho khan:

“Là kiếm của Cố sư điệt rơi.”

 

 

Đám kiếm tu vốn đang ồn ào lập tức im lặng, rồi đổi giọng:

“Ha ha, rơi kiếm thôi mà, bình thường, rất bình thường.”

 

“Đúng đúng, hài tử sáu tuổi mà cầm được kiếm là giỏi lắm rồi.”

 

“Cố sư điệt, đừng để trong lòng.

Lúc mới học kiếm, kiếm vừa nặng vừa to, rơi là chuyện thường.”

 

 

Đám kiếm tu bên cạnh Cố Trạch Lạc thi nhau an ủi nó.

Cố Trạch Lạc mím môi, mí mắt cụp xuống không nói gì.

Nó đâu có vô dụng như bọn họ, sáu tuổi nó đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ rồi.

 

 

Lúc này có người còn nhìn quanh hỏi:

“Ai đánh rơi kiếm của Cố sư điệt?

Lớn thế rồi, nhường hài tử một chút chứ.”

 

“Đúng đúng.”

 

“Đấu với trẻ con, người lớn nên nhường đi chứ.”

 

 

Tạ Nhất Cẩn ho khan:

“Là tiểu sư thúc tổ một kiếm đánh rơi.”

 

 

Mọi người: …

Im lặng là vàng.

Không ai nói thêm lời nào.

 

 

Cố Trạch Lạc nhận thấy bầu không khí tĩnh lặng, ngẩng đầu, nắm chặt tay, gào lên đầy khó chịu:

“Ta đã Trúc Cơ hậu kỳ rồi, không cần ai nhường!”

Hét xong, nó trừng mắt nhìn xung quanh, rồi xoay người chạy mất.

 

 

Đám kiếm tu nhìn nhau.

Có người hỏi:

“Nó sao vậy?”

 

“Có lẽ là xấu hổ?”

 

“Cũng có thể thua tiểu sư thúc tổ ba tuổi, nên chạy đi khóc rồi.”

 

“Hầy, trẻ con mà, da mặt mỏng cũng bình thường.”

 

 

Sau khi Cố Trạch Lạc rời đi.

Chấp Kiếm Trưởng Lão lại thông báo nửa tháng nữa sẽ có khảo hạch môn phái.

Bảo các đệ tử chuẩn bị kỹ, đừng đến lúc đó thua rồi kiếm cớ, như:

Tại vì ta không mua bao kiếm mới cho kiếm nên nó giận, ta mới thua.

Vì ta dùng đá mài kiếm nó không thích, nên nó không phối hợp khiến ta thua.

Hay ăn nhầm thứ gì đó, bụng đau, hôm nay không thích hợp tỷ thí nên nhận thua trước…

 

 

“Lần khảo hạch này, mười người xếp cuối lên dọn bậc thang núi Tiền Tam Nguyệt.”

Nói xong hình phạt, Chấp Kiếm Trưởng Lão quay người rời đi.

Đám kiếm tu nhìn nhau, ánh mắt đều toát lên ý chí “phải đánh bại đối thủ”.

 

 

A Chiêu kéo vạt áo Tạ Nhất Cẩn hỏi:

“Tiểu Tạ, khảo hạch môn phái là gì vậy?”

 

 

Hắn thấy cô bé hứng thú liền giải thích chút đỉnh:

Kiếm Tông cứ ba tháng sẽ tổ chức một lần khảo hạch, chủ yếu thi kiếm thuật.

Ngoài ra còn có khảo các tiểu khóa, đấu đài, và săn bắn.

Đệ tử đứng top ba sẽ được phần thưởng phong phú, còn kém quá thì bị trừ nguyệt lệ.

 

 

A Chiêu tò mò:

“Phần thưởng phong phú là gì?”

 

 

Tạ Nhất Cẩn:

“Linh kiếm, linh thạch.”

 

 

Nghe hai chữ linh thạch, mắt A Chiêu sáng rỡ:

Linh thạch!

 

 

Cô vội hỏi Tạ Nhất Cẩn thêm về khảo hạch môn phái.

Hắn thấy cô bé hứng thú nên kể hết những gì biết, cuối cùng nói:

“Đệ tử nhập môn chưa đầy một tháng có thể chọn không tham gia.”

 

 

A Chiêu dứt khoát:

“Ta muốn tham gia.”

 

 

Tạ Nhất Cẩn: …

Cũng phải, tiểu sư thúc tổ từ khi nhập tông vẫn luôn năng nổ.

Một số đệ tử lười chịu không nổi sự siêng năng của cô bé, đã nhận nhiệm vụ rời tông hết.

 

 

A Chiêu đầy mong đợi về lần đại tỷ thí sắp đếm:

Linh thạch, có linh thạch.

 

 

Cố Trạch Lạc một hơi chạy rất xa, đ.ấ.m mạnh vào thân cây.

Cây chao đảo dữ dội, lửa giận bùng lên trong mắt:

A Chiêu đáng ghét!

Dám cố ý đánh bay kiếm của ta khiến ta mất mặt trước mọi người, thật đáng ghét!

 

 

Cố Trạch Lạc càng nghĩ càng tức, vung nắm đ.ấ.m đập liên tục vào thân cây.

Hồi lâu sau, nó thở dốc dừng lại, khớp tay rớm máu.

Sau khi trút giận xong tâm trạng bình ổn hơn, lại đá một cước vào cây rồi quay người bỏ đi.

 

 

Chưa đi được bao xa, nó thấy từ xa có bóng dáng quen thuộc thoáng qua cuối con đường.

Nó sững người, lập tức nhận ra là ai, liền vận linh lực đuổi theo.

Chẳng mấy chốc nó đã bắt kịp.

Đó là một nữ tử mặc áo xanh, tóc đen cài trâm gỗ, tay xách túi đầy dược liệu mà nó không nhận ra.

 

 

Cố Trạch Lạc mấy lần muốn mở miệng lại thôi.

Nó không muốn gọi nữ nhân đó là nương.

Thấy người phía trước không nhìn thấy mình, nó mím môi, chạy lên chặn đường.

 

 

Lúc này Lý Kinh Tuyết mới chú ý đến Cố Trạch Lạc mặt mày khó coi, hơi bất ngờ:

“Tiểu Lạc? Con…”

Khỏe hơn chút nào chưa?

 

 

“Tại sao ngươi còn quay về?”

Cố Trạch Lạc không cho nàng cơ hội nói, trừng mắt nhìn, giọng sắc bén chất vấn:

“Ngươi chẳng phải đã bỏ đi rồi sao?

Quay về làm gì?”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghe xong, mày khẽ nhíu:

“Ta chưa từng bỏ con.”

 

 

“Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi đã vứt bỏ ta, còn không chịu nhận.”

 

 

Lý Kinh Tuyết có chút bất đắc dĩ:

“Tiểu Lạc…”

 

 

“Câm miệng!”

Cố Trạch Lạc lại ngắt lời, trừng nàng:

“Ta nói cho ngươi biết, ta bây giờ có phụ thân, có Yêm Yêm nương thân, sống rất vui vẻ.

Ta không cần ngươi nữa, tốt nhất cút xa một chút.

Nếu ngươi dám hại Yêm Yêm nương thân, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”