Tiểu Bạch liếc mắt nhìn mấy đứa nhóc nghịch ngợm kia, rồi tiếp tục chậm rãi dạo bước.
Đường đường là thần thú, nó không muốn dây dưa với mấy đứa trẻ con này.
Ngay khi Tiểu Bạch định rời đi, đôi tai nó khẽ động, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng xé gió.
Tiểu Bạch lập tức né sang một bên.
“Bốp!”
Một viên sỏi sượt qua lông nó rồi rơi xuống đất.
“Chậc, trượt rồi.”
Một giọng không mấy vui vang lên.
Tiểu Bạch nhìn về phía Đại Bảo cùng đám trẻ, thấy kẻ cầm đầu là Đại Bảo lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Bên cạnh nó, một đứa trẻ khác hăm hở nói:
“Để tao, tao đảm bảo ném trúng.”
Vừa nói, nó vừa tung tung viên đá trong tay, ánh mắt đầy phấn khích.
Tiểu Bạch nổi giận.
Mấy đứa ranh con đáng ghét!
Nó nhe răng trợn mắt:
“Bản tọa đã không tính toán với các ngươi, còn dám lại gần?
Muốn c.h.ế.t hả?”
Đám Đại Bảo chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ của nó.
Tuy không hiểu nó nói gì, nhưng ai cũng đều cảm nhận được chẳng phải lời hay.
Một đứa khác liền ném mạnh viên đá về phía Tiểu Bạch:
“Đập c.h.ế.t nó đi!”
Tiểu Bạch nhanh nhẹn né tránh, mấy đứa kia lại bực bội:
“Lại né rồi.”
“Sao lại giống A Chiêu, ném mãi không trúng?
Phiền thật.”
Tiểu Bạch hoàn toàn nổi đoá, toàn thân lông dựng đứng:
“GÀO!!!”
Một ảo ảnh khổng lồ màu vàng kim từ phía sau nó bùng lên.
Ánh mắt nó hung hăng nhìn chằm chằm đám Đại Bảo.
Đám nhóc chưa từng thấy cảnh tượng như thế đều c.h.ế.t lặng tại chỗ, Tiểu Bạch há to miệng:
“GÀO!!!”
Ảo ảnh vàng kim kia cũng há to miệng theo, gầm vang:
“GRÀOOOO!!!”
“ÁÁÁ!!!”
Đám Đại Bảo sợ đến hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy.
Có đứa còn ngã sõng soài rồi bò lê bò lết chạy mất.
Thấy dáng vẻ thảm hại của chúng, Tiểu Bạch khoái trá cười lớn:
“Đáng đời, dám bắt nạt… bản tọa, hừ.”
Nó hừ lạnh một tiếng, ung dung bước về căn lều tranh rách nát ở rìa làng.
Lúc này, A Chiêu đang rửa mấy chiếc lọ vỡ.
Thấy nó vừa về vừa khe khẽ ngân nga điệu hát lạ, cô chớp mắt tò mò hỏi:
“Gặp chuyện gì vui sao?”
Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, rồi quay đầu đi:
“Không có gì.”
Nhỏ thế này, gầy trơ cả người, nhìn là biết dễ bị bắt nạt, trách gì mấy đứa ranh con hay ức h.i.ế.p cô.
Không được, phải cho cô ăn nhiều thịt, béo lên mới được.
Nhưng mà…
Tiểu Bạch liếc nhìn A Chiêu gầy gò rồi lại nhìn về căn lều tranh rách nát, thở dài:
Nhỏ thì nhỏ, bị thương thì bị thương, lấy đâu ra thịt cho cô ăn đây?
Nghĩ đến đó, Tiểu Bạch hơi bực bội.
Giá mà nó có chút sức mạnh thì tốt.
Ít nhất cũng có thể vung một vuốt đập ngất con gà rừng cho cô bé bồi bổ, lớn nhanh hơn chút.
Có một đứa trẻ làm chủ, thật phiền phức, hừ.
Có lẽ nhờ màn hù dọa của Tiểu Bạch.
Mấy ngày sau đó, hễ đám Đại Bảo đang dạo quanh làng mà thấy A Chiêu và Tiểu Bạch từ xa là lập tức bỏ chạy, tránh thật xa.
Cứ như thể sợ Tiểu Bạch há miệng nuốt chửng chúng vậy.
A Chiêu khó hiểu:
“Họ bị sao thế?”
Tiểu Bạch giấu công lao:
“Ai mà biết.”
Không còn mấy đứa đáng ghét đến gây chuyện, A Chiêu rất vui.
Cô và Tiểu Bạch nhanh chóng đi đến bờ sông.
Tiểu Bạch nhìn mặt sông lấp lánh ánh sáng, thở dài:
“Ta không muốn ăn trai sông nữa.”
A Chiêu đào trai sông rất khéo, nó ăn đến phát ngán rồi.
Nghe vậy, A Chiêu nói:
“Vậy mình ăn cá.”
Tiểu Bạch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng không muốn ăn cá.”
Cách bắt cá của A Chiêu rất đơn giản và thô bạo:
Nhặt hòn đá bên bờ, thấy cá bơi qua là ném xuống.
Ban đầu, Tiểu Bạch nghĩ cô như thế chẳng bao giờ ném trúng cá.
Ai ngờ lần nào cũng trúng, cá bị đập choáng nổi bụng trắng lên mặt nước.
A Chiêu nhẹ nhàng vớt được con cá to.
Mấy hôm nay, thức ăn nhà A Chiêu hầu như toàn trai sông, cá, và chút ít tôm sông.
“Vậy ăn tôm nhé?”
A Chiêu chớp mắt nói.
Tiểu Bạch hơi động lòng, rồi lại lắc đầu:
“Thôi, tôm sông khó bắt, ăn cá đi.”
A Chiêu gật đầu:
“Được.”
Cô đi tìm đá chuẩn bị đập cá.
Tiểu Bạch ngồi chồm hổm bên bờ sông, dán mắt vào dòng nước trong vắt.
Khi thấy một con tôm sông lặng lẽ bò lên đám cỏ nước gần bờ, mắt nó sáng lên.
Vuốt vung lên quét mạnh xuống nước, một con tôm sống nhảy tanh tách trên bờ.
“Hừ hừ.”
Tiểu Bạch rất hài lòng, tiếp tục bắt tôm.
Nó chăm chú nhìn vào đám cỏ nước, lại một con tôm lặng lẽ xuất hiện.
Tiểu Bạch giơ vuốt, móng sắc bén lấp lánh ánh sáng dưới nắng.
Con tôm bò tới gần cỏ nước, dường như hoàn toàn không hay biết mối nguy cận kề.
Chính lúc này, vuốt Tiểu Bạch quét xuống.
Thoáng chốc, đôi mắt thú đen nhánh của nó thoáng ánh lên sắc vàng, tầm nhìn mờ đi một khắc.
Tiểu Bạch khựng lại, rồi mất thăng bằng.
“Ùm!”
Tiểu Bạch rơi tõm xuống sông.
A Chiêu cầm đá chuẩn bị đập cá thấy vậy liền ngạc nhiên nhìn nó:
“Ngươi làm gì thế?”
Tiểu Bạch: …
Đôi mắt vàng kim của nó nhìn A Chiêu.
Trong đầu hiện lên một nam nhân trẻ mặt mũi mơ hồ, sống lưng thẳng như tùng.
Khí chất phi phàm, bên hông đeo một thanh kiếm dài khoảng bốn thước, thân đen viền bạc.
Tiểu Bạch còn đang khó hiểu tại sao người này lại hiện lên trong đầu mình, bỗng một giọng trẻ con vang lên:
“A cha~~”
Một bóng dáng nhỏ bé vui vẻ chạy về phía nam nhân kia, hắn cúi người đón lấy cô bé nhẹ nhàng:
“A Chiêu.”
“A cha, nhìn này, con với a nương mua được bánh thỏ nè!”
Tiểu A Chiêu vui vẻ giơ gói bánh bọc giấy dầu trong tay.
Nam nhân một tay bế cô, tay kia xoa đầu cô:
“Nghe thôi đã thấy rất ngon rồi.”
“Con còn chưa ăn đâu, chúng ta mau về ăn đi.”
Tiểu A Chiêu vừa nói vừa nhớ ra điều gì, vẫy tay về phía chỗ Tiểu Bạch:
“A nương, Tiểu Bạch, mau lên, về nhà ăn bánh thỏ~~”
“Đến ngay đây~”
Một giọng dịu dàng vang lên, Lý Kinh Tuyết đi ngang qua Tiểu Bạch.
Chưa được mấy bước, như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu mỉm cười nhìn nó:
“Tiểu Bạch, đi thôi, đừng để A Chiêu đợi lâu.”
“Tiểu Bạch, mau lên~”
“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?”
Tiếng gọi lo lắng kéo Tiểu Bạch về hiện thực.
Đôi mắt mất tiêu cự của nó lại lấy lại được tiêu điểm.
Nhìn vào A Chiêu đang loay hoay bên cạnh:
“A Chiêu?”
“Cuối cùng ngươi cũng lên tiếng.”
A Chiêu nghe nó nói thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô kể lại, sau khi nó bất ngờ rơi xuống sông, nó cứ như khúc gỗ không nhúc nhích.
Suýt nữa làm cô sợ c.h.ế.t khiếp.
“Ngươi bị sao thế?”
A Chiêu lo lắng hỏi.
Tiểu Bạch nhìn cô bé, rồi nói một tin vui:
“Ngươi sắp có a cha rồi.”
Vừa nãy nó thấy được một phần tương lai của A Chiêu.
“Hả?”
A Chiêu sững sờ, rồi lập tức hiểu ý, mắt sáng rỡ:
“Thật sao? A cha của ta ở đâu?”
Cô đảo mắt nhìn quanh, cố tìm bóng dáng của cha mình.