A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 14: A Chiêu và A Nương vào Hắc Sắc Thiên Bích hái thuốc



Buổi sớm.

Phía đông trời vừa hửng sáng, mấy con gà trống siêng năng trong thôn Thiên Bích đã cất tiếng gáy vang.

 

 

A Chiêu, cô bé quen ngủ sớm dậy sớm, mơ màng ngồi bật dậy, dụi dụi mắt.

Rồi đứng lên vươn vai một cái, lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô đảo mắt nhìn quanh, ánh nhìn lướt qua Tiểu Bạch đang ngủ khò, dừng lại ở chỗ trống bên cạnh.

 

 

Không thấy A Nương đâu, tim cô khẽ thắt lại, vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa ra đến cửa thấy Lý Kinh Tuyết đang nhóm lửa nấu cháo trước cái bếp đơn sơ.

 

 

“A nương, sao người dậy rồi?

Vết thương còn đau không?”

 

 

Nghe tiếng động, người kia ngẩng đầu, thấy cô bé tóc tai bù xù chạy đến.

Ánh mắt nàng dịu lại, đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán con rồi đáp:

“Nhờ con chăm sóc, vết thương của ta đã khá hơn nhiều, giờ có thể đi lại rồi.”

 

 

“Thật ạ?”

 

 

“Ừ, thật đấy!”

Lý Kinh Tuyết nhìn con hỏi.

“Sao hôm nay dậy sớm thế?”

 

 

“Con nghe gà gáy.”

A Chiêu nói giọng ngây ngô.

“Chúng ồn lắm.”

 

 

Lý Kinh Tuyết khẽ cong khóe mắt, tán đồng:

“Tiếng chúng quả thực to thật.”

 

 

Tiếng gáy của mấy con gà trống trong thôn Thiên Bích quả nhiên lớn.

Người trong thôn nghe thấy động tĩnh đều sẽ dậy bắt đầu một ngày làm việc mới.

 

 

A Chiêu đi rửa mặt, sau đó Lý Kinh Tuyết bảo cháo sắp chín rồi, kêu cô đi gọi Tiểu Bạch dậy ăn sáng.

A Chiêu háo hức với cháo A Nương nấu, gật đầu lia lịa, lon ton chạy vào trong.

Cô ngồi xổm bên đống cỏ, đưa tay đẩy Tiểu Bạch đang nằm ngửa ngủ khò:

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, dậy đi, ăn sáng nè.”

 

 

Tiểu Bạch mơ màng mở mắt nhìn cô một cái, rồi lại nhắm lại, lăn một vòng, cố giấu đầu vào đống cỏ:

“Ta muốn ngủ, không ăn.”

 

 

“Thật không ăn à?

Hôm nay A Nương nấu cháo đó.”

A Chiêu nhắc nó.

 

 

Tiểu Bạch dứt khoát trả lời:

“Không ăn.”

Đồ ăn trong nhà này vốn chẳng ngon lành gì.

 

 

Ngày nào A Chiêu cũng đi đào trai, bắt cá, bắt tôm.

Còn cháo kê thì do dân làng tốt bụng cho, mấy hôm nay toàn ăn những thứ đó.

Tiểu Bạch đã ngán lắm rồi, nó nghĩ bỏ một bữa cũng chẳng sao.

 

 

Hơn nữa…

Nó mệt quá, không biết có phải vì hôm qua nó gắng sức muốn nhìn A cha chưa từng gặp mặt của A Chiêu hay không.

Nó hao tổn quá nhiều sức lực, giờ chỉ muốn ngủ, ngủ thật lâu.

 

 

A Chiêu gọi nó thêm mấy tiếng, thấy nó thở đều đều, còn phát ra tiếng ngáy.

Cô thở dài, hơi lo lắng nhìn Tiểu Bạch bé tẹo nói:

“Không ăn thì sao lớn được.”

 

 

Tiểu Bạch bé thế này, nếu cứ không lớn lên, chắc chắn sẽ bị mấy con ch.ó khác bắt nạt.

A Chiêu thử thêm mấy lần, gọi mãi không dậy, đành ra ngoài tìm a nương cầu cứu.

 

 

Nghe nhi nữ nói, biết cô bé lo lắng vì vóc dáng Tiểu Bạch, Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô:

“Đừng lo, Tiểu Bạch là thần thú, sau này sức mạnh lớn lên, nó sẽ to ra thôi.”

 

 

A Chiêu nghiêng đầu hỏi:

“Không ăn cũng lớn được ạ?”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghĩ rồi nói:

“Ăn thì vẫn phải ăn, nhưng bỏ một hai bữa cũng không sao.”

Nghe vậy, A Chiêu mới yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

Lý Kinh Tuyết múc cho cô một bát cháo kê ấm nóng.

A Chiêu thổi phù phù cho bớt nóng, nhấp một ngụm, đôi mắt lập tức sáng rỡ:

“Ngon quá!”

 

 

Cháo kê a nương nấu, vị khác hẳn với cô và bá mẫu từng nấu.

A Chiêu hai tay nâng cái bát làm từ vỏ trai, mắt long lanh nhìn A Nương:

“A nương, đây là cháo kê ngon nhất con từng ăn.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nhìn cô con gái gầy gò, trong mắt thoáng hiện nét đau lòng và phức tạp:

Bát cháo kê chỉ có mỗi kê, vậy mà con bé đã vui đến thế.

 

 

Nàng khẽ nói:

“Sau này a nương sẽ nấu cho con nhiều món ngon hơn nữa.”

 

 

Nàng vốn rất khéo nấu cháo kê.

Ngày xưa, trước khi người ấy bắt đầu bế quan, nàng từng vô tình nấu một lần.

Từ đó hắn rất thích cháo kê nàng nấu, nói hương vị nàng nấu khác hẳn người khác.

Vì thế, Lý Kinh Tuyết đã dồn nhiều tâm huyết để nấu cháo kê thật ngon.

 

 

Theo nàng, nấu cháo kê không khó:

Kê rửa sạch, thêm nước, đun to lửa cho sôi, rồi vặn nhỏ lửa hầm từ từ cho đến khi cháo sánh lại.

Trong quá trình nấu, nàng còn thường thêm bí đỏ, nhãn khô, táo đỏ…

Vừa bổ dạ dày vừa tốt cho sức khỏe.

 

 

Nhưng từ khi người ấy bế quan, nàng ít nấu hơn.

Đến khi nhi tử ra đời, nàng lại vào bếp thường xuyên.

Do căn cơ bị tổn thương, nhi tử sinh ra vốn yếu ớt, bệnh tật triền miên, cái này không ăn được, cái kia cũng không.

 

 

Lý Kinh Tuyết tốn rất nhiều công sức mới chữa được bệnh trạng của con, giúp nó hồi phục.

Đồng thời tay nghề bếp núc cũng tiến bộ không ít, nhưng cũng từ đó nhi tử trở thành đứa trẻ kén ăn…

 

 

“Còn nhiều món ngon hơn nữa sao?”

A Chiêu chớp chớp mắt, mặt đầy mong đợi:

“Thế thì con nhất định sẽ ăn sạch hết cơm a nương nấu.”

 

 

Bữa sáng, A Chiêu uống hơn nửa nồi cháo.

Lý Kinh Tuyết nhìn mà hoảng, sợ cô bé ăn no quá sẽ đau bụng, liền vội ngăn lại:

“A Chiêu, chúng ta để lại một ít cho Tiểu Bạch, kẻo nó dậy lại đói bụng.”

 

 

A Chiêu thấy a nương nói có lý, hơi tiếc nuối l.i.ế.m môi, nhớ lại vị mềm dẻo thơm ngon của cháo:

“Thôi được, để lại cho nó một ít vậy.”

 

 

Nghe giọng điệu già dặn của con, khóe miệng Lý Kinh Tuyết không khỏi cong lên.

Mẫu nữ hai người dùng bữa sáng xong, Lý Kinh Tuyết lấy ra hai cái gùi, một to một nhỏ.

Hai cái gùi này là lúc nàng nằm nhà dưỡng thương, rảnh rỗi đan bằng cây sậy mà A Chiêu mang về.

 

 

A Chiêu thấy cái gùi nhỏ, mắt sáng rỡ, lập tức đeo lên lưng, còn xoay vài vòng khoe với a nương.

Nàng cúi đầu chỉnh lại quai gùi đan bằng cỏ cho cô, dịu dàng hỏi có chỗ nào khó chịu không, để nàng điều chỉnh lại.

 

 

A Chiêu lắc đầu như trống lắc, lớn tiếng:

“Không khó chịu đâu, con thích cái gùi nhỏ này lắm, cảm ơn a nương.”

 

 

Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô:

“Đứa nhỏ ngốc, không cần cảm ơn.”

 

 

Nói xong, nàng đeo cái gùi lớn, nắm tay A Chiêu, dịu giọng:

“Nhờ A Chiêu dẫn đường nhé.”

 

 

A Chiêu nắm lại tay nàng, ưỡn ngực:

“Giao cho con!”

 

 

Khi ăn sáng, Lý Kinh Tuyết đề nghị muốn vào Hắc Sắc Thiên Bích một chuyến.

A Chiêu lo lắng vết thương của nàng, định từ chối.

Nhưng nghe A nương nói nàng biết chút y thuật, muốn vào đó hái thuốc để hồi phục nhanh hơn.

A Chiêu lập tức đồng ý.

A Chiêu chỉ mong A nương mau khỏi.

 

 

Trước khi xuất phát, A Chiêu cố đánh thức Tiểu Bạch dậy cùng đi vào Hắc Sắc Thiên Bích.

Nhưng nó ngủ say ngáy càng lúc càng lớn, chẳng có dấu hiệu tỉnh.

Cô đành tức tối bỏ cuộc, nắm tay A nương bước vào Hắc Sắc Thiên Bích.

 

 

Khi hai bóng dáng một lớn một nhỏ khuất hẳn trong Hắc Sắc Thiên Bích.

Trước căn nhà tranh tồi tàn chợt có một bóng người lén lút lướt qua.