“Đồ xấu xa, ngậm miệng lại!”
A Chiêu tức giận nhảy khỏi vòng tay a nương, trừng mắt nhìn hắn:
“A nương tốt như vậy, ta sao có thể ghét a nương?
Ngươi với nhi tử của ngươi mắt đều bị mù rồi mới ghét a nương.”
“Hô hô, ngươi còn nhỏ, hiểu cái gì.
Nhi tử của ta lúc đầu cũng rất thích nàng, sau này cũng ghét nàng.”
Cố Vong Ưu bị uy áp của Diệp Phong Dương đè ép, gắng gượng muốn bò dậy mà không sao đứng nổi.
Đôi mắt như muốn lồi ra, khóe mắt rỉ máu, nhìn có phần khủng khiếp.
Bộ dạng này lại thêm vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo, trông cực kỳ đáng sợ.
Ít nhất trong mắt A Chiêu là rất đáng sợ, cô có hơi sợ hãi.
Cô bé đang định lấy dũng khí đối đầu tiếp thì một tấm áo bào màu xanh ngăn trước tầm nhìn của cô.
Lý Kinh Tuyết che chở nhi nữ ở sau lưng, thần sắc lạnh nhạt cúi đầu nhìn Cố Vong Ưu chật vật, nói:
“Cố Vong Ưu, thế gian này không phải ai cũng vô ơn, vong ân bội nghĩa như ngươi.”
“Hô hô, ngươi dám chắc bọn họ sẽ không bỏ rơi ngươi?
Đó đường đường là Dương Thần Thiên Tôn, hắn che chở ngươi chỉ vì nhi nữ hắn.
Chỉ cần một ngày nào đó nhi nữ hắn chán ghét ngươi, ngươi sẽ chẳng còn gì hết.
Nếu bây giờ ngươi đồng ý hòa hảo với ta, ngươi vẫn sẽ là phu nhân của một phong chủ…”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không ghét a nương!”
A Chiêu nghe vậy, níu lấy áo a nương, ló đầu ra từ phía sau:
“Ngươi là không có tai hay là không có óc?
Một câu đơn giản vậy cũng không hiểu?”
Câu sau cùng cô học được ở học đường, vị trưởng lão dạy học thường dùng để mắng người.
Cố Vong Ưu nghe tiểu nha đầu nói, cười khùng khục hai tiếng.
Rồi “phịch” một tiếng ngã sụp xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn.
A Chiêu chớp chớp mắt, lòng thầm nghĩ:
Ta thật lợi hại, mắng người đến mức thành ra thế này.
Mọi người: …
Chấp Kiếm trưởng lão liếc thoáng qua Diệp Phong Dương đang ngồi phía sau A Chiêu, khóe miệng giật giật.
“Cố Vong Ưu, ta nói cho ngươi biết.
Cho dù sau này A Chiêu có ghét ta, chán ta, ta cũng sẽ không hối hận.
Còn nữa…”
Lý Kinh Tuyết dừng lại, cúi đầu nhìn Cố Vong Ưu đang bị uy áp mạnh mẽ đè đến không thở nổi, nói không ra lời:
“Trước kia ta cũng chưa từng hối hận vì đã thay ngươi chắn một kiếm đó.”
Con ngươi Cố Vong Ưu kịch liệt co rút, hắn cố gắng mở miệng nhưng phát không ra tiếng.
Giọng Lý Kinh Tuyết run run:
“Nhưng bây giờ ta thật hối hận.
Sớm biết đã không nên thay ngươi đỡ một kiếm đó.
Nếu ta không đỡ, a cha ta…
Sớm biết vậy thì đã để ngươi c.h.ế.t đi cho xong.
Nếu chưa chết, ta sẽ bồi thêm vài kiếm.
Chỉ tiếc trên đời này không có hai chữ 'sớm biết'.”
“Tông chủ!”
Lý Kinh Tuyết quỳ xuống trước mặt Cư Chính An, giọng kiên định khẩn cầu:
“Phong chủ Thanh Phong phong Cố Vong Ưu tàn hại đồng môn, g.i.ế.c hại sư trưởng, tội ác tày trời.
Cha ta xem hắn như con đẻ mà bị hắn hại chết.
Xin cho phép ta thay mặt đệ tử Chấp Pháp Đường hành hình xử tử hắn, báo thù cho phụ thân.”
Cư Chính An trầm mặt nhìn Cố Vong Ưu, lại nhìn Lý Kinh Tuyết, sau đó đảo mắt nhìn quanh:
“Chư vị nghĩ sao?”
Quả đúng như lời Lý Kinh Tuyết, Cố Vong Ưu tội ác ngập trời.
Người hắn g.i.ế.c không chỉ là người của Thanh Phong phong.
Trong đó không thiếu đệ tử xuất sắc của các phong khác.
Có thù với hắn đâu chỉ một mình Lý Kinh Tuyết.
Theo lệ, phải do Chấp Pháp Đường xử lý.
Tằng Khải Văn mở miệng trước:
“Ta cho rằng được.
Cố Vong Ưu không chỉ g.i.ế.c tiền nhiệm phong chủ Thanh Phong phong.
Còn hại sư điệt Kinh Tuyết căn cơ tổn hại, hủy cả đời.
Để nàng tự tay g.i.ế.c kẻ thù cũng là cách hay.”
Nói xong, Tằng Khải Văn lộ vẻ lấy lòng nhìn Diệp Phong Dương.
Mà người phía sau kia mí mắt còn chẳng buồn nhấc lên.
Chấp Kiếm trưởng lão ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
“Cũng được.”
Các phong chủ và trưởng lão khác bàn luận một hồi, cũng lần lượt gật đầu, đồng ý để Lý Kinh Tuyết tự tay báo thù.
Lý Kinh Tuyết tạ ơn Cư Chính An, sau đó đứng dậy, xoay người, ánh mắt trầm lạnh nhìn Cố Vong Ưu.
Đối phương hoảng hốt:
“A, A Tuyết, đừng, đừng g.i.ế.c ta.”
“Keng!!!”
Tiếng kiếm ra khỏi vỏ trong trẻo vang lên.
Một thanh trường kiếm dài bốn thước, chuôi quấn tơ giao nhân đen, thân kiếm tỏa hàn quang, bay vào tay Lý Kinh Tuyết.
Nàng theo bản năng nắm lấy, tay hơi trĩu xuống, cúi đầu nhìn thân kiếm phản chiếu nửa gương mặt mình.
Nàng đã thật lâu không chạm vào linh kiếm nữa, lần gặp nạn trước kia, bản mệnh linh kiếm cũng bị hủy.
Cảm giác được cầm kiếm trở lại thật tốt.
Nàng ngẩng đầu, nắm chặt trường kiếm, từng bước tiến về phía Cố Vong Ưu.
Hắn hoảng loạn lùi lại, run rẩy nói:
“A Tuyết, ta là yêu ngươi…”
Cố Vong Ưu trợn tròn mắt, không phát ra nổi âm thanh.
Hắn chợt nghĩ đến một khả năng, ánh mắt không tự chủ dời qua vai nàng, nhìn ra phía sau.
Diệp Phong Dương đã ôm nhi nữ lên, một bàn tay che kín mắt tiểu nha đầu qua lớp áo bào.
A Chiêu vốn đang mong đợi a nương báo thù thì bất ngờ bị che mắt: ???
Cô bé cố gắng gỡ tay a cha ra nhưng không được:
“A cha? Thả con ra mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Kinh Tuyết đứng trước mặt Cố Vong Ưu, vung kiếm c.h.é.m xuống.
Cố Vong Ưu nghiến mạnh đầu lưỡi, đau đớn khiến thân thể bị uy áp trấn ép khôi phục chút cảm giác, mễn cưỡng né sang bên.
Kiếm sượt qua đỉnh đầu, c.h.é.m bay ngọc quan, lột cả mảng da đầu.
Đau đớn khiến hắn tỉnh táo phần nào, nhìn Lý Kinh Tuyết:
“A Tuyết, ta và nàng đã kết làm đạo lữ trăm năm, còn có một đứa con.
Nàng không nghĩ tình trăm năm phu thê, cũng nên nghĩ đến Tiểu Lạc…
A!!!”
Trường kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Cố Vong Ưu, hắn hét thảm một tiếng.
Lý Kinh Tuyết lạnh lùng, rút kiếm ra, m.á.u phun xối xả:
“Quá lâu không cầm kiếm, chưa thuần thục.
Kiếm sau sẽ cho ngươi c.h.ế.t hẳn.”
Ánh mắt Cố Vong Ưu tràn đầy hoảng sợ tuyệt vọng, hắn biết mình sẽ chết.
Ý nghĩ ấy khiến nơi hạ thân hắn ẩm nóng.
Ngay lúc Lý Kinh Tuyết sắp vung kiếm lần nữa, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng nổ dồn dập.
Mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài.
Chấp Pháp Đường vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một đệ tử xông vào bẩm báo:
“Tông chủ, tiền sơn phát hiện tung tích ma tộc.
Đại sư huynh giao thủ với hắn, chẳng ngờ kẻ đó tu vi cao thâm, khiến đại sư huynh trọng thương hôn mê rồi biến mất.”
“Cái gì?”
Cư Chính An mặt biến sắc, bật dậy:
“Dao Phong thế nào?”
“Đại sư huynh trọng thương hôn mê, y tu đang trị thương cho huynh ấy.
Nhưng…”
Đệ tử kia ngập ngừng:
“Tên ma tộc kia đã lẻn vào tông môn.”
Tin này khiến mọi người biến sắc.
Một ma tộc đủ sức trọng thương đại đồ đệ, nếu gặp đệ tử tu vi thấp hơn, chẳng khác gì thái rau băm tỏi.
Cư Chính An cũng nghĩ đến hậu quả đó, sắc mặt âm trầm:
“Gõ chuông, cảnh báo toàn môn đệ tử, không có việc chớ ra ngoài.
Những người khác lập tức tuần sơn, tìm tung tích ma tộc.
Gặp phải không được liều mạng, lập tức phát tín hiệu gọi người.”
Các trưởng lão, phong chủ đồng loạt lĩnh mệnh, vội vàng rời đi.
Cư Chính An liếc Cố Vong Ưu đang sợ hãi đến vãi cả nước tiểu, quay sang Chấp Pháp trưởng lão ra hiệu:
“Giam hắn lại, ngày khác xử tử.”
Chấp Pháp trưởng lão gật đầu:
“Vâng.”
Ông phất tay, hai đệ tử tiến lên, mỗi bên một người lôi Cố Vong Ưu đi như lôi chó chết.
Cố Vong Ưu ngây dại bị kéo đi, trước khi ra khỏi, bất chợt chạm phải ánh mắt đầy sát ý của Lý Kinh Tuyết, cả người hắn run bắn.
Hai đệ tử kéo hắn đến địa lao, tiện tay ném vào một phòng giam, khóa cửa, vừa làm vừa lẩm bẩm:
“Đường đường là phong chủ mà bị dọa tè ra quần, thật ghê tởm.”
“Đúng vậy, buồn nôn.”
“Đi thôi, cùng trưởng lão tuần sơn, sớm tìm ra tên ma tộc kia.”
“Ừ, đi, nói không chừng còn lập công… á!”
“Ngươi…”
“Bịch bịch.”
Hai tiếng vật nặng ngã xuống, địa lao lập tức yên tĩnh.
“Thú vị đấy.”
Một giọng khàn đục vang lên, phá tan sự tĩnh mịch.
Cố Vong Ưu trợn mắt, nhìn ra ngoài, thấy một kẻ mặc hắc bào, toàn thân quấn kín đứng đó.
“Nể tình Kiếm Tông muốn g.i.ế.c ngươi, bản tọa đại phát từ bi cứu ngươi một mạng.
Nhưng…”
Hắc bào nhân nói rồi ném một xâu chìa khóa vào bên cạnh Cố Vong Ưu:
“Ngươi có thoát nổi, sống được hay không, thì tự xem bản lĩnh.”
Nói xong, thân hình hắn hóa thành làn khói đen biến mất.
Đợi chắc chắn hắc bào nhân không quay lại, Cố Vong Ưu mới hoảng hốt bò dậy, run run mở khóa, lảo đảo chạy ra ngoài.
Đến cửa địa lao, hắn thấy hai đệ tử ngã c.h.ế.t ngang dọc, mắt lóe tia hung ác, giơ chân đá mấy cái, vừa đá vừa chửi:
“Đám phế vật, còn dám mắng ta, toàn là phế vật!”
Đá chửi một trận, hắn bớt bức bối, quay nhìn hướng Chấp Pháp Đường, nghiến răng:
“Lý Kinh Tuyết, Diệp Phong Dương, Cư Chính An, các ngươi đợi đó.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chớ khinh kẻ trung niên nghèo!”
Nói xong, hắn cất bước bỏ đi về phía ngược lại.
“…”
“…”
Hai đệ tử vốn nằm đất giả c.h.ế.t bật dậy, phủi phủi bụi bẩn, nhỏ giọng chê bai:
“Đúng là kẻ nhỏ nhen!”
Trên không trung, vang lên giọng đầy nghi hoặc:
“Hắn có phải não tàn không?
Sao lại làm được chức phong chủ?”
“Tông chủ, cho phép đệ tử nhắc người, hắn làm phong chủ là người phê chuẩn.”
“…”
“Khụ!”
Cư Chính An ho khan hai tiếng, ngượng ngùng hỏi:
“Bên kia thế nào rồi?”
“Lục sư điệt vừa truyền tin, kẻ kia cũng trúng kế.”