Kẻ kia có lẽ vì thân phận của đối phương mà không dám phản kháng.
Mặt nở nụ cười nịnh nọt nói mấy câu với Cố Trạch Lạc.
Lại càng khiến đối phương tức giận hơn, một cước đá văng hắn ra ngoài.
Lý Kinh Tuyết thấy vậy liền theo bản năng bước lên một bước, nhưng vừa nhấc chân lên lại dừng lại.
Nàng không hiểu, tại sao đứa con mình sinh ra lại trở nên như vậy.
Trước năm năm tuổi, nàng vất vả nuôi nấng, dạy dỗ nó, nó cũng rất yêu thích người mẫu thân này.
Nhưng rồi có một ngày, đứa trẻ ấy thay đổi, trở nên chán ghét, căm ghét nàng.
Nàng thật sự không hiểu nổi.
Có lẽ là vì trong người nó chảy dòng m.á.u của kẻ đó chăng?
Nghĩ đến đây, Lý Kinh Tuyết xoay người rời đi.
Về đến chỗ ở, tâm trạng nàng rất nặng nề, không ngờ lại bị nhi nữ phát hiện.
Lý Kinh Tuyết nhìn bông hoa nhỏ trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên đôi chút.
Đến giờ cơm tối, A Chiêu lén quan sát a nương một lượt.
Cô chắc chắn đó vẫn là a nương thường ngày, mới thở phào, vui vẻ ăn cơm.
Ăn được nửa chừng, cô chợt nhớ ra điều gì, vội kể với Lý Kinh Tuyết chuyện xảy ra hôm nay:
“Minh thúc và Hứa thúc đều đồng ý giúp con dò la tin tức về Địa Tâm Diễm Hỏa và Vạn Niên Băng ở Cực Bắc.
Còn nữa, còn nữa…
Khu vực Nam Hải có thượng cổ bí cảnh xuất thế rồi.”
Lý Kinh Tuyết nghe vậy thoáng sững người.
Thượng cổ bí cảnh ư?
Đúng là một chuyện lớn!
Có lẽ một thời gian nữa, số người ở Tầm Tiên trấn sẽ giảm đi rất nhiều.
Quả như nàng dự liệu, chẳng bao lâu sau, số tu sĩ ở Tầm Tiên trấn vơi đi đáng kể.
Ngay cả lão Hứa lười biếng cũng thu dọn đồ đạc, từ biệt A Chiêu.
A Chiêu hỏi ông định đi đâu, có phải cũng đến Nam Hải góp vui không.
Hứa Bán Tiên:
“Không, ta ghét Nam Hải, ta định du ngoạn bốn phương, bán đan dược kiếm tiền.”
A Chiêu ngạc nhiên:
“A, không xem bói nữa à?”
“Xem bói không kiếm được tiền.”
Hứa Bán Tiên xoa tay:
“Từ nay ta sẽ học luyện đan.”
A Chiêu động viên:
“Hứa thúc cố lên, luyện đan cũng dễ mà.”
Nghe cô bé nói vậy, Hứa Bán Tiên càng thêm tự tin:
“Nếu ta luyện đan kiếm được nhiều tiền, sẽ mời ngươi ăn tiệc lớn.”
“Được~~”
Hứa Bán Tiên đi rồi, Tầm Tiên trấn càng thêm vắng vẻ.
Dù sao tin tức dị bảo đã bị người khác đoạt mất là thật.
Lại thêm Nam Hải lan truyền tin thượng cổ bí cảnh xuất thế.
Cộng thêm khu vực gần Vực Diệt Tiên chịu ảnh hưởng tử khí khiến linh khí khan hiếm.
Vì nhiều lý do, phần lớn tu sĩ đều bỏ đi, chỉ còn một số ít kiên trì ở lại, hy vọng tìm được bảo vật lợi hại quanh Vực Diệt Tiên.
Gần Vực Diệt Tiên.
Có người đá một hòn đá bên đường, chửi bới:
“Quỷ quái, nơi c.h.ế.t tiệt này linh khí cũng chẳng có, đi thôi đi thôi.”
“Rốt cuộc ai truyền ra tin nơi này có dị bảo vậy, ở đây cỏ cũng chẳng mọc.”
“Đúng đó, đúng đó.”
“Đồ trời đánh, sau này ta có c.h.ế.t cũng không đến Vực Diệt Tiên nữa.”
Đám người vừa mắng vừa bỏ đi.
Sau khi bọn họ rời đi, có một người ló đầu ra từ sau gốc cây khô.
Thiếu nữ mặc một bộ đồ bó xám xanh không bắt mắt, đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch thượng hạng.
Nàng nhìn bóng lưng bọn họ rời xa, khẽ lẩm bẩm:
“Rốt cuộc dị bảo ở đâu chứ?”
Người này chính là Tô Vi Nguyệt!
Sau khi từ biệt nhóm người A Chiêu, nàng quay lại Vực Diệt Tiên tìm bảo.
Tô Vi Nguyệt loanh quanh khu vực này đã lâu, vẫn không tìm được dị bảo.
Nhưng lại gặp vài “đạo hữu nhiệt tình” nhất định phải nhờ nàng mang hộ đồ, nên cũng xem như có chút thu hoạch.
Tô Vi Nguyệt kiểm tra vật phẩm trong túi trữ vật, quyết định quay về Tầm Tiên trấn.
Nơi này tử khí nặng nề, ở lâu cũng thấy khó chịu.
Đúng lúc nàng chuẩn bị rời đi, chợt nghe thấy một tiếng kêu như quỷ khóc sói gào:
“Cha, a cha đừng đuổi nữa!
Với cả, Tiểu Hắc tổ tông, ngài bình tĩnh chút!”
Bước chân Tô Vi Nguyệt khựng lại, giọng này nghe quen thật.
Nàng lập tức rẽ sang hướng khác, phóng về nơi phát ra âm thanh.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy kẻ đang kêu la thảm thiết kia.
Đông Phương Mặc hai tay ôm Tiểu Hắc đang ong ong giãy giụa.
Mặt đầy tuyệt vọng, cắm đầu chạy trối chết.
Phía sau cậu là Diệp Phong mắt đỏ ngầu cầm gậy gỗ đuổi theo.
Tô Vi Nguyệt ẩn nấp quan sát một lúc, rồi quyết định ra tay.
Thực ra nàng chẳng quan tâm sống c.h.ế.t của Đông Phương Mặc.
Nhưng a cha là cha của muội muội, nếu a cha gặp chuyện thì muội muội chắc chắn sẽ rất buồn.
Thế là, Tô Vi Nguyệt chớp người xuất hiện sau lưng Diệp Phong, dùng chùy trong tay nhằm cổ hắn đánh tới, định hạ hắn bất tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng, sau đầu Diệp Phong như mọc mắt.
Hắn không quay đầu, chỉ thuận tay vung gậy ra sau, đỡ được cú đánh của nàng, khiến nàng thoáng kinh ngạc.
Diệp Phong lập tức quay đầu, tung chân đá về phía Tô Vi Nguyệt.
“Vù!”
Ánh sáng vàng lóe lên, nàng chặn được cú đá ấy.
Nhưng lực rất mạnh, dù không trúng trực tiếp, nàng vẫn lùi lại mấy bước.
“Tô Vi Nguyệt!”
Đông Phương Mặc chạy được một đoạn, nghe động tĩnh sau lưng liền quay lại, lập tức hét:
“Mau đánh ngất a cha, người lại phát điên rồi!”
Tô Vi Nguyệt vận chuyển linh lực, vung chùy xông lên.
Chùy và gậy va nhau vang lên tiếng “bốp bốp bốp”.
Tô Vi Nguyệt không những không đánh ngất được Diệp Phong, mà hai pháp bảo hộ thân bên người còn bị hắn đánh nứt.
Tô Vi Nguyệt cũng sắp nứt theo, pháp bảo nàng vất vả luyện chế mà!
Đang lúc nàng đau lòng pháp bảo và suy nghĩ phải làm sao, tiếng hô của Đông Phương Mặc vang lên:
“Xem ám khí đây!”
“Véo!”
Có thứ gì đó bay về phía Diệp Phong, hắn không nghĩ nhiều, vung gậy quét mạnh.
“Bốp.”
Lọ nhỏ mà Đông Phương Mặc ném qua bị hắn đánh vỡ.
Vô số bột thuốc màu vàng nhạt như hoa rắc tung trong không trung.
Diệp Phong sơ ý hít phải mấy hơi, động tác hơi khựng lại, mắt đỏ lóe vẻ m.ô.n.g lung.
Chưa đầy vài nhịp thở, hai mắt nhắm lại, cả người ngã thẳng xuống đất bất tỉnh.
“Hay ghê, nói ngủ là ngủ liền!”
Đông Phương Mặc đứng không xa cảm thán.
Tô Vi Nguyệt liếc hắn:
“Thủ đoạn xảo trá này của ngươi rốt cuộc cũng có chút tác dụng.”
“Xảo trá gì chứ, gọi là binh bất yếm trá!”
Đông Phương Mặc đắc ý ưỡn ngực:
“Lực ta không đủ, tất nhiên phải dùng mưu mẹo bù vào.”
Tô Vi Nguyệt không buồn đôi co, hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
“A cha nói muốn tìm lại ký ức.
Bọn ta nghĩ có thể nơi quen thuộc sẽ giúp người nhớ ra gì đó.
Nên quyết định đưa hắn đến Vực Diệt Tiên dạo một vòng.”
Tô Vi Nguyệt ngạc nhiên:
“…A cha từng sống gần đây?”
Đông Phương Mặc:
“Không, chắc người từng nhảy từ vực này xuống.”
Tô Vi Nguyệt:
Vậy tính là nơi quen thuộc kiểu gì?
“Người hẳn có ấn tượng về Vực Diệt Tiên.
Khi ta và a cha đi ngang một nơi, người đột nhiên khựng lại, mắt đỏ lên, Hàn Phách Ngọc cũng vô dụng.
Nếu không phải ta nhanh tay đoạt Tiểu Hắc, chắc bị a cha c.h.é.m c.h.ế.t rồi.”
Đông Phương Mặc vẫn còn sợ hãi kể lại.
May mà cậu lanh trí.
“Nơi đó ở đâu?”
Tô Vi Nguyệt trầm ngâm hỏi.
Đông Phương Mặc:
“Ngươi định đến xem?”
“Đi xem đi, biết đâu có manh mối gì.”
“Ừ nhỉ, ta cũng đi cùng.”
“Ngươi cũng đi, vậy a cha làm sao?”
Tô Vi Nguyệt hỏi.
Đông Phương Mặc búng tay:
“Dễ mà, trói a cha lại là xong.”
Tô Vi Nguyệt: …
Cũng không phải không được.
Thế là, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt dùng Trói Tiên Thừng buộc chặt Diệp Phong đang mê man vì hít mê dược.
Một người vác chân, một người vác đầu, khiêng hắn đến nơi vừa rồi có dị tượng.
Đông Phương Mặc dẫn đường, ba người nhanh chóng đến nơi, hai người đặt Diệp Phong xuống.
Tô Vi Nguyệt lấy ra mấy pháp bảo phòng ngự cấp thấp, bày một pháp trận phòng hộ đơn giản xung quanh Diệp Phong.
Sau đó cùng Đông Phương Mặc tìm quanh xem có gì khác lạ.
“Tìm thấy rồi!”
“Ở đây.”
Cả hai gần như cùng lúc phát hiện vật khả nghi khiến Diệp Phong thất thường.
Hai người nhìn nhau, đồng thời đưa thứ trong tay ra.
Đông Phương Mặc tìm được một tấm lệnh bài hình chữ nhật màu đen tuyền, tỏa ra ma khí bất tường.
Trong tay Tô Vi Nguyệt là một mảnh ngọc vỡ, phía trên có hoa văn tinh xảo, bên dưới là chữ “Kiếm” đã bị mẻ một góc.