A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 89: Bài học của Diệp Phong



Lý Kinh Tuyết khẽ gật đầu:

“Đúng vậy, mục đích a tỷ con nói nhiều như thế chính là muốn hỏi Tiểu Bạch về vấn đề ngũ linh căn của cô ấy.”

 

 

“A tỷ sao không trực tiếp hỏi Tiểu Bạch, còn phải… vòng vo như vậy?”

A Chiêu nhớ tới thành ngữ a nương đã dạy mình trước đó, lại không quá chắc chắn, liền hỏi:

“Là 'vòng vo tam quốc' phải không?”

 

 

“Đúng, là vòng vo tam quốc!”

Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô bé, trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Có lẽ vì a tỷ con làm việc khá cẩn trọng, sợ Tiểu Bạch từ chối trả lời nên mới muốn làm quen trước.

Như vậy Tiểu Bạch sẽ không từ chối nữa.”

 

 

A Chiêu khó hiểu:

“Tại sao Tiểu Bạch phải từ chối trả lời a tỷ?”

 

 

“Bởi vì a tỷ con không thân thiết với Tiểu Bạch, nên nó từ chối trả lời cũng bình thường.

Vì thế a tỷ con mới chọn cách vòng vo.”

Diệp Phong lên tiếng giải thích.

 

 

A Chiêu nhìn hắn, Diệp Phong mỉm cười đáp lại, rồi nghe cô bé hỏi:

“A cha, vòng vo là gì?”

 

 

Diệp Phong: “…”

Hắn nhìn vào đôi mắt đen láy kia, khựng một chút, rồi giải thích:

“Vòng vo, nghĩa cũng gần giống với con nói.”

A Chiêu “ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.

 

 

Tô Vi Nguyệt mang bút mực giấy nghiên đến, ghi chép lại công pháp Hỗn Độn mà Tiểu Bạch truyền.

Theo lý, trong giới tu chân, công pháp nên được khắc vào ngọc bài để tiện mang theo, chỉ cần nội thị là xem được nội dung.

 

 

Nhưng nhà A Chiêu người thì bệnh, người thì thương.

Những người khác tu vi cũng không cao, không thể khắc chữ lên ngọc bài.

Vì thế Tô Vi Nguyệt chỉ có thể dùng bút mực giấy để ghi lại.

 

 

Tiểu Bạch chỉ truyền cho cô ba tầng đầu của công pháp Hỗn Độn.

Nói đợi cô luyện xong ba tầng này sẽ dạy tiếp phần sau.

 

 

Tô Vi Nguyệt nhìn công pháp trước mắt, mực còn chưa khô hẳn.

Trong mắt lộ rõ sự kích động khó kìm:

“Được.”

 

 

Công pháp Hỗn Độn, chỉ người có ngũ linh căn mới luyện được.

Văn tự giản đơn dễ hiểu, nhưng trong những câu chữ đơn giản lại ẩn chứa huyền diệu thâm sâu.

Đây là một công pháp phi thường.

 

 

Tô Vi Nguyệt cầm công pháp mới nhận, không kìm nổi, vội vàng đi tu luyện.

Trước khi rời đi, Tiểu Bạch nói:

“Có gì không hiểu có thể hỏi bổn tọa.”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Được, Tiểu Bạch đại ca.”

 

 

Bên cạnh, Đông Phương Mặc có chút hâm mộ.

Sớm biết vậy cậu cũng nhận Tiểu Bạch làm đại ca rồi.

 

 

Sau bữa trưa, A Chiêu đi dạo tiêu cơm rồi về phòng ngủ trưa.

A nương nói trẻ con phải ngủ nhiều, ăn nhiều mới mau lớn.

Cho nên, mỗi ngày cô đều ngủ trưa.

 

 

Những ngày sau đó, cuộc sống cả nhà A Chiêu trở nên yên bình.

Mỗi ngày cô học rất nhiều thứ, buôn bán, nhận biết dược liệu, rất bận rộn.

 

 

Diệp Phong thấy trong nhà ai cũng dạy nhi nữ bản lĩnh, chỉ có mình là rảnh rỗi.

Hắn bèn bàn với Lý Kinh Tuyết xem có thể để mình dạy lớp học chữ buổi tối không.

Nếu không, hắn sẽ trở nên càng vô dụng.

 

 

Lý Kinh Tuyết nghe ý kiến của hắn.

Nàng lấy sách nhận chữ mà mình vất vả tìm về cho A Chiêu đưa hắn xem, hỏi vài câu.

Rồi nàng phát hiện, dù Diệp Phong mất trí nhớ.

Nhưng dường như nền tảng tri thức lại rất vững, dạy A Chiêu học chữ cũng dư sức.

Lý Kinh Tuyết xác định Diệp Phong dạy được mới giao việc dạy học buổi tối cho hắn.

 

 

Ba ngày sau, Lý Kinh Tuyết thấy tu sĩ trong Tầm Tiên trấn đã dần thưa thớt.

Nàng liền bàn bạc cùng Diệp Phong và mọi người, quyết định rời trấn đi nơi khác sinh sống.

Bây giờ, rời Tầm Tiên trấn cũng không gây chú ý nữa.

 

 

Vậy là một ngày trời trong gió mát.

A Chiêu ngồi trên xe bò mà a huynh mua, cùng cha nương và mọi người lên đường đi về phía Nam.

Bởi vì họ muốn tìm Địa Tâm Diễm Hỏa ở vùng biển Nam Hải.

 

 

Cả nhà cũng không vội, thong thả mà đi.

Trên đường, A Chiêu học nhận biết dược liệu, học chữ, luyện đan, học pháp quyết,...

Cô lại được nghe a nương kể chuyện giới tu chân.

 

 

Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong phát hiện hai đứa con lớn khi dạy tiểu a muội học đều “lồng riêng” thêm vài thứ.

Ví dụ:

 

 

Dạy kiếm, Luyện đối kháng.

A huynh nghiêm túc hỏi tiểu a muội:

“A Chiêu, chiêu thức hôm qua ta dạy, muội nhớ không?”

 

 

Cô bé mềm mại đáp lớn:

“Nhớ, gặp người lợi hại hơn thì đừng nghĩ nhiều, quay đầu chạy.

Chạy không kịp thì chọc mắt hắn, đá chỗ hiểm.

Chọc không trúng mắt thì rải độc phấn.

Nếu thuận lợi hạ gục đối phương thì trùm bao đánh hắn.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: “…”

 

 

Dạy pháp quyết.

A tỷ hỏi:

“Còn nhớ hôm qua ta dạy, ra ngoài phải cẩn trọng thế nào không?”

 

 

Tiểu a muội ưỡn ngực:

“Ừ, trước tiên dùng thuật che mặt, thay quần áo thường ngày.

Đi đường thì dùng ẩn thân thuật nếu có thể.

Gặp kẻ đáng ghét thì dùng Cấm Ngôn Thuật bịt miệng hắn.

Rồi dùng Ngũ Lôi Quyết bổ xuống đầu hắn.

Địch mạnh thì ta lùi, địch lui thì ta tiến, không đối đầu trực diện.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: “…”

 

 

Diệp Phong thấy Lý Kinh Tuyết u sầu, hỏi:

“Lý đạo hữu, sao vậy?”

 

 

Lý Kinh Tuyết đem phát hiện của mình kể lại, chau mày nói:

“Không phải ta nói hai đứa nó dạy sai...

Nhưng A Chiêu còn nhỏ quá, học nhiều chiêu xấu có phải không tốt không?”

 

 

Diệp Phong trầm mặc: “…”

Hắn còn tưởng nàng không đồng ý cách dạy của hai đứa kia.

Hóa ra nàng lo nhi nữ còn nhỏ, học nhiều mánh khóe sẽ ảnh hưởng tính cách.

 

 

Diệp Phong nghĩ một chút rồi nói:

“Hay là, khi ta dạy A Chiêu học chữ, gọi cả hai đứa nó đến cùng nghe?

Ta tiện dạy thêm về cách làm người?”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghi ngờ nhìn hắn:

“Ngươi còn nhớ phải dạy thế nào không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng tin hắn dạy chữ, nhưng dạy làm người thì…

Không phải không tin, chỉ là thấy không đáng tin lắm.

 

 

Diệp Phong nghiêm túc:

“Ta thử xem?”

 

 

Thấy vậy, Lý Kinh Tuyết do dự một chút:

“Vậy ngươi thử đi?”

 

 

Sau đó, Lý Kinh Tuyết thấy Diệp Phong đưa ba đứa nhỏ vào học, rồi nói:

"Mọi việc lấy hòa làm quý, chuyện gì cũng nên nói lý trước, không nên tùy tiện ra tay, phải lấy đức phục người."

 

 

Hắn nói một tràng dài, Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt suýt ngáp.

Nhưng thấy a muội chăm chú nghe, hai người bịt miệng, cố nhịn ngáp.

A Chiêu ngồi giữa, Tô Vi Nguyệt nghiêng đầu lại đúng lúc chạm ánh mắt lừ đừ của Đông Phương Mặc.

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“… Làm sao bây giờ, tự nhiên muốn cười quá.”

 

 

Khóe miệng Đông Phương Mặc giật giật.

Cậu cũng muốn cười, không hiểu sao nhìn thấy dáng vẻ sắp ngủ gật của Tô Vi Nguyệt lại muốn cười.

Nhưng cậu nhịn được, không để ảnh hưởng a muội học tập.

Tô Vi Nguyệt âm thầm dời mắt, sợ nhìn nữa sẽ bật cười thật.

Như vậy không tốt, sẽ ảnh hưởng hình tượng a tỷ trong lòng a muội, phải nhịn.

 

 

Nửa canh giờ trôi qua, Diệp Phong giảng xong nội dung đã chuẩn bị.

Hắn nhìn ba đứa, ngoài đứa nhỏ ở giữa còn tỉnh táo, hai đứa kia đều rã rời, bộ dáng sắp ngủ gật.

Diệp Phong nhìn ra ngoài, trăng đã lên cao, đêm cũng khuya, khó trách hai đứa muốn ngủ.

 

 

Hắn hỏi:

“Vừa rồi các con hiểu hết chưa?

Có gì không rõ không?”

 

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt lúc này ăn ý hiếm thấy, gật đầu lia lịa:

“Không còn.”

 

 

Diệp Phong gật đầu:

“Vậy thì tốt, về nghỉ…”

 

 

“A cha, con còn chỗ không hiểu.”

Giọng non nớt vang lên, ngắt lời hắn.

Ba người đồng loạt nhìn về phía cô bé.

 

 

A Chiêu hỏi:

“A cha, người nói lấy hòa làm quý.

Nhưng nếu đối phương không nói lý, cứ đòi ra tay thì sao?

Chúng ta nên làm gì? Có phải quay đầu chạy không?”

 

 

A huynh nói gặp kẻ địch có thể dùng chiêu xấu hoặc chạy.

A cha lại bảo lấy hòa làm quý, không được tùy tiện động thủ, vậy chỉ còn chạy thôi?

 

 

Diệp Phong lắc đầu:

“Không, nếu đối phương không nói lý còn muốn ra tay.

Chúng ta không cần nhường, phản kích trực tiếp.”

 

 

A Chiêu:

“Hả?”

 

 

Hai đứa đang ngáp kia lập tức tỉnh táo, nhắc đến đánh nhau thì chúng rất tỉnh.

 

 

“Nếu đánh không lại thì sao?”

A Chiêu hỏi.

 

 

Diệp Phong một tay để sau lưng, một tay đặt trước người, nghe xong liền dứt khoát bảo:

“Cho nên, con phải tu luyện chăm chỉ để trở thành người lợi hại.

Như vậy sẽ không ai đánh thắng được con.”

 

 

Lý Kinh Tuyết: “???”

 

 

A Chiêu lộ vẻ bừng tỉnh:

“Ồ, ra là vậy.”

Cô siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ:

“Con sẽ cố gắng tu luyện.”

 

 

Lúc này, Đông Phương Mặc mở miệng:

“A cha, nếu đánh không lại, chạy không thoát, có thể dùng chiêu xấu không?

Ví dụ rải độc phấn, đá chỗ hiểm, chọc mắt,...”

 

 

Diệp Phong khựng lại, định nói không.

Nhưng thấy ánh mắt lấp lánh của A Chiêu nhìn chằm chằm, hắn nghĩ:

Nếu nói không, lỡ sau này A Chiêu ra ngoài bị bắt nạt thì sao?

 

 

Diệp Phong nghiêm túc:

“Đương nhiên được.”

 

 

Đông Phương Mặc đắc ý nhìn đối thủ Tô Vi Nguyệt.

Thấy chưa, phương pháp của ta được a cha công nhận rồi.

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“A cha, nếu chúng ta không có thực lực.

Nhưng cần nhanh chóng lấy được thứ gì đó đổi lấy linh thạch hoặc vật phẩm khác.

Chúng ta có nên hành sự cẩn thận không?

Hóa trang, che giấu tung tích, tránh bị kẻ xấu theo dõi?”

 

 

“… Có thể!”

Diệp Phong trả lời.

 

 

A Chiêu mắt sáng lấp lánh:

“Những cách này a tỷ a huynh đều dạy con rồi, con biết hết rồi.”

 

 

Diệp Phong: “…”

Hắn nói:

“Biết là tốt, nhưng đừng quên luyện chữ, viết ba tờ đại tự cho ta.”

 

 

A Chiêu non nớt đáp:

“Vâng~”

 

 

Diệp Phong như chợt nhớ ra, quay sang Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt:

“Còn hai đứa, ngày mai trước giờ học nộp cho ta một bài luận nghìn chữ về 'lấy hòa làm quý'.”

 

 

Hai đứa: “???”

 

 

“A cha, con cũng muốn viết luận.”

Cô bé ba tuổi đang độ thích thể hiện, rất háo hức.

 

 

Diệp Phong từ chối:

“Con không cần viết, lo luyện chữ đi.”

Tiểu nữ nhi viết chữ còn xiêu vẹo, viết luận kiểu gì?

 

 

Giao bài tập xong, Diệp Phong bảo cả ba về nghỉ.

Họ đang trên đường đến Nam Châu, trú tại hậu viện một quán trọ nhỏ.

A Chiêu lon ton rời đi, theo sau là a tỷ a huynh ủ rũ.

 

 

Sau khi cả ba đi rồi, Lý Kinh Tuyết mặt không biểu cảm nhìn Diệp Phong.

Hắn ngượng ngùng giải thích:

“Trước mặt A Chiêu, ta đâu thể nói mấy cách đó không dùng được.

Biết đâu sau này nó lại cần.”