Ta dùng d.a.o rạch một đường trên mặt, vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến khóe môi.
Quản sự vốn chê ta xấu xí, không muốn nhận, nhưng gần đây thực sự thiếu người, cuối cùng vẫn phải nhận ta.
Ôn Quân nhìn thấy ta, khẽ ngẩn người: "Không phải nói sẽ hồi kinh sao? Sao lại chạy tới đây?"
"Ta nhờ Xuân Lan đưa tiểu thư hồi kinh, tiểu thư vẫn tốt, chàng yên tâm đi." Ta cười híp mắt trả lời.
Ôn Quân sa sầm mặt, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận: "Ta tự nhiên yên tâm về Chiêu Chiêu, ta không yên tâm là về nàng."
"Nơi này hiểm ác, ta bảo nàng mau chóng rời đi, nàng hay lắm, lại chủ động dấn thân vào trung tâm vòng xoáy."
"Thiếu gia đừng giận mà." Ta đưa chiếc bánh ngọt đang giấu trong n.g.ự.c cho chàng: "Ta cũng không yên tâm về chàng, nghĩ rằng ở gần chàng, còn có thể nương tựa lẫn nhau."
"Hơn nữa, thiếu gia nhìn ta bây giờ xấu xí thế này, bọn họ sẽ không để mắt đến ta đâu."
Ôn Quân vuốt ve vết sẹo mới của ta, thở dài, khó hiểu hỏi: "Vì ở bên ta, hủy hoại nửa bên dung nhan, đáng giá sao?"
"Vậy thiếu gia sẽ chê ta xấu sao?"
"Nói bậy." Chàng vội lắc đầu: "A Hà là cô nương xinh đẹp nhất trên đời."
Ta mỉm cười nói: "Vậy thì đáng giá."
Trận chiến với nước Kim ngày càng thường xuyên, hai bên đều có thắng thua.
Đồng thời, có những nữ tử Đại Dận liên tục bị đưa đến nước Kim.
Ban đầu là nữ nô, sau đó ngay cả dân nữ cũng mất tích không rõ lý do.
Trong phủ nha xuất hiện vài gương mặt lạ lẫm, nói thứ phương ngữ mà ta nghe không hiểu.
Ôn Quân nói, đó đều là người Kim.
Dù chúng ta đều biết Chu Văn Toàn có ý đồ phản quốc, nhưng chúng ta không có cách nào.
Chu Văn Toàn và hoàng thượng là bạn từ thuở thiếu thời, tố cáo suông không có tác dụng, gần đây Ôn Quân vẫn luôn âm thầm thu thập chứng cứ phản quốc của hắn.
Nhưng ngay cả khi thu thập được chứng cứ, việc trình lên hoàng thượng lại là một chuyện khó khăn khác.
May mắn thay, trời không tuyệt đường người, chiến sự liên miên ở Đông Bắc đã thu hút sự chú ý của triều đình.
Hoàng thượng phái Duệ Vương cổ vũ tam quân, khích lệ sĩ khí.
Ngày mai Duệ Vương sẽ đến Ninh Cổ Tháp, phủ nha sẽ mở tiệc chiêu đãi.
Ôn Quân viết chứng cứ lên giấy, đặt vào trong phong thư.
Ta biết, chàng muốn trình chứng cứ tội ác của Chu Văn Toàn cho Duệ Vương.
Đêm trước khi Duệ Vương đến, Ninh Cổ Tháp đổ tuyết lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ôn Quân và ta vai kề vai đi trong tuyết, khẽ nắm lấy tay ta: "A Hà, nàng còn nhớ Tết Thượng Nguyên năm đó không?"
Đương nhiên là nhớ.
Khi đó Ôn Quân nói có chuyện muốn nói với ta, tiếc rằng Ôn gia xảy ra chuyện, chàng không bao giờ mở lời nữa.
Giờ khắc này, chàng đứng trước mặt ta, nhắc lại chuyện cũ năm xưa.
"Thiếu gia muốn nói gì?"
Ôn Quân nghiêng đầu nhìn ta, giọng nói còn dịu dàng hơn cả bông tuyết rơi đầy trên mặt đất.
"Ta vốn định nói với nàng, ta thích nàng. Nhưng ngày đó, nàng đã cướp lời, nói ra những lời ta muốn nói."
Chàng đưa tay phủi bông tuyết trên đầu ta, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên vết sẹo ngoằn ngoèo trên mặt ta.
"A Hà, nếu ngày mai mọi chuyện thuận lợi, ta có thể giữ được một mạng, đợi rời khỏi Ninh Cổ Tháp, ta cầu hôn nàng, được không?"
Ta ôm lấy eo chàng, áp mặt vào lồng n.g.ự.c chàng, lắng nghe nhịp tim kiên định, mạnh mẽ của chàng.
"Ôn Quân, cẩn thận mọi bề, ta đợi chàng đến cưới ta."
Nhưng ngày hôm sau, có người hành động nhanh hơn Ôn Quân.
Cố Thần, người cùng làm việc trong thư phòng với Ôn Quân, cũng từng là thế gia tử đệ, bị lưu đày đến đây vì trong nhà có người tham ô.
Hắn ta công khai chỉ trích Chu Văn Toàn cấu kết với người Kim, đưa con gái và trẻ em gái cho người Kim.
Chu Văn Toàn giận dữ, nói rằng chuyện này hoàn toàn là bịa đặt.
Cố Thần không phục: "Ta rõ ràng nhìn thấy trong phủ có người Kim ra vào! Không chỉ ta nhìn thấy, Ôn Quân cũng nhìn thấy!"
"Ôn Quân, ngươi không phải đã nhìn thấy sao? Ngây ra đó làm gì?"
"Ngươi mau nói đi! Duệ Vương ở đây, ngài ấy sẽ tra rõ chuyện này."
Ôn Quân mím chặt môi, cuối cùng dập đầu xuống đất, lắc đầu: "Nô tài không nhìn thấy gì cả."
Cố Thần đang trong cơn kích động, không hề phát hiện ra, lúc này trên đài, người được mọi người vây quanh uống rượu nghe hát, chỉ có một mình Chu Văn Toàn.
Duệ Vương vì tuyết lớn cản trở hành trình, phải đến nửa đêm mới tới.
Dù Ôn Quân đã cố gắng gạt bỏ mối quan hệ, vẫn bị Cố Thần liên lụy.
Lời nói của Cố Thần cũng nhắc nhở Chu Văn Toàn, hắn ta kiểm tra kỹ lưỡng thư phòng một lần, phát hiện thư phòng quả thực có dấu vết bị người khác động vào.
Trong đó thiếu mất hai phong mật thư.
Hai phong mật thư đó vô cùng quan trọng, Chu Văn Toàn liền lấy cớ trộm cắp, đem tất cả những người có thể ra vào thư phòng tống vào ngục.
Mà ngày đó, Ôn Quân mang theo phong thư viết đầy chứng cứ tội ác của Chu Văn Toàn, vốn định giao cho Duệ Vương.
Trong lúc nguy cấp, chàng ném phong thư đi, nuốt tờ giấy kia xuống.
Sau đó, chàng bị thay y phục tù nhân mỏng manh, bị giam vào trong ngục.