A Hà Của Ôn Quân

Chương 13



"Phu nhân, người..."



"Cẩn Hà, lát nữa phủ nha sẽ loạn thành một nồi cháo. Con nhân lúc hỗn loạn ra ngoài, đội ngũ của Duệ Vương sắp ra khỏi Ninh Cổ Tháp rồi, con đi đường nhỏ phía đông hẳn là có thể đuổi kịp."



Không đợi ta nói xong, bà ấy lấy một phong thư trống, xoay người muốn đi.



"Phu nhân, để con dẫn bọn họ đi." Ta biết bà ấy muốn làm gì, vội vàng ngăn bà ấy lại.



Phu nhân nhìn ta một lúc, từ ái vuốt ve đầu ta: "Cẩn Hà, con còn trẻ, để ta đi."



Bà ấy không nói hai lời gạt tay ta ra, đi chuồng ngựa dắt một con ngựa lớn rời phủ.



Binh lính muốn kiểm tra lệnh bài ra vào, phu nhân lấy lệnh bài trong n.g.ự.c ra.



Nhưng bà ấy làm gì có lệnh bài chứ? Phu nhân biết làm mộc, lệnh bài này là bà ấy làm giả.



Binh lính đang kiểm tra, bà ấy đột nhiên vung roi xông ra ngoài.



Vừa hay để lộ mép phong thư đang giấu trong ngực.



Bà ấy một đường thúc ngựa phi nhanh, sau lưng một đám binh lính đuổi theo, thật sự loạn thành một nồi cháo.



Bóng lưng của phu nhân rất gầy, cũng rất anh dũng.



Bà ấy dùng bản thân dẫn binh lính đi, để ta nhân lúc hỗn loạn trốn ra ngoài.



Ta biết bà ấy sẽ phải đối mặt với kết cục như thế nào.



Ta đã sớm nhìn thấy.



Sau lưng bà ấy sẽ có một đám người đông nghịt.



Họ sẽ b.ắ.n tên về phía bà ấy, đ.â.m bà ấy thành cái sàng.



Bà ấy còn ngã ngựa, bị ngựa dẫm nát thành thịt vụn.



Nhưng ta biết rõ những điều này, lại không thể làm gì.



Ta thậm chí không thể tận mắt chứng kiến kết cục của bà ấy.



Ta chỉ có thể thúc ngựa phi nhanh, đi đường nhỏ phía đông, đuổi kịp Duệ Vương.



Đội xe của Duệ Vương xuất hiện trước mắt ta.



Bên tai gió rít gào, ta không dám dừng lại, một đường tiến về phía trước.



Mãi đến khi nhìn thấy Duệ Vương, ta mới thở phào một hơi, giao phong thư mang theo sinh mạng của rất nhiều người cho ngài ấy.



"Chu Văn Toàn phản quốc thông địch, chứng cứ ở đây, xin Vương gia minh xét."



Nói xong câu này, ta không chống đỡ được nữa, nhắm mắt ngất đi.



Trước khi nhắm mắt, ta nhìn thấy trời đổ tuyết.



Tuyết rơi vào mắt ta, xuyên qua trận tuyết này, ta dường như nhìn thấy phu nhân và Ôn Quân.



Họ đang vẫy tay từ biệt ta.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phu nhân đã c.h.ế.t trong trận tuyết lớn này.



Ôn Quân, cũng như vậy.



15



Chủ soái Đông Bắc đổi người, Chu Văn Toàn bị bắt sống, hoàng thượng ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.



Ta về phủ nha, trên mặt Ôn Quân đã phủ vải trắng, thi cốt của phu nhân cũng được đưa về.



Họ đã bảo vệ sự yên bình của vùng đất này, dân chúng tự giác đứng trước linh cữu họ cúi đầu.



Ta nghe nói, trước khi chết, Ôn Quân đã để lại một phong huyết thư.



Người gác cửa đã đưa phong huyết thư đó cho ta.



Lúc trước nhìn thấu vận mệnh của Ôn Quân, lại không nhìn thấy nội dung của phong thư này.



Bây giờ ngược lại có thể xem qua.



Chàng viết:



"A Hà, thê tử của ta."



"Ta lúc nhỏ theo tiên sinh đọc sách, mỗi lần đọc đến Hoành Cừ Tứ Cú, luôn cảm thấy sục sôi nhiệt huyết."



"Ta liền thề nguyện, nguyện vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh xưa kế thừa tuyệt học, vì vạn đời mở thái bình."



"Nay ta dùng tính mạng thực hiện lời hứa này, chưa từng phụ quốc, chỉ phụ A Hà."



"Mong A Hà thứ lỗi, cũng mong A Hà đời này bình..."



Chữ viết ngày càng nguệch ngoạc, đến phía sau đột nhiên dừng lại.



Huyết thư cuối cùng của chàng, còn chưa kịp viết xong, đã tắt thở.



Ta im lặng hồi lâu trước linh cữu của chàng và phu nhân.



Ngày đó, ta còn gặp Chu Văn Toàn bị trói chặt.



Hắn ta bị người ta ném trứng thối lá rau, ta cũng cuối cùng cũng nhìn rõ kết cục của hắn ta.



Hắn ta sẽ mặc y phục tù nhân gầy gò, vạn tiễn xuyên tâm, bị người đời nguyền rủa.



Ta ngấn lệ, vươn tay về phía Ôn Quân và phu nhân trong hư không.



Nhìn xem, biên cương phía Bắc không còn chiến sự, kẻ ác cuối cùng cũng sẽ gặp báo ứng.



Chỉ là ta không hiểu, tại sao vận mệnh của phu nhân và Ôn Quân, ta lại không thể thay đổi?



Mãi đến khi ta về đến kinh thành, mới hiểu được nguyên do.





 

 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com