A Hà Của Ôn Quân
Ngày họ khởi hành, các nha hoàn bà tử đều tự mình tiễn đưa.
Ta trà trộn vào trong đám người tiễn đưa, nhìn bóng lưng họ dần dần đi xa.
Ôn Quân trước sau không quay đầu nhìn ta một cái.
Ngược lại, muội muội mới tám tuổi của chàng ấy, dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu lại vẫy tay với chúng ta.
Trong khoảnh khắc, ta nhìn thấy cô bé nửa tháng sau.
Trời gần sáng, cô bé bị một người đàn ông đẩy vào hố băng, toàn thân ướt sũng.
Người đàn ông đó ấn c.h.ặ.t đ.ầ.u cô bé, cô bé chỉ kịp vùng vẫy hai cái, liền không còn động tĩnh.
Ngay lúc này, Xuân Lan kéo tay ta, hỏi ta: "Cẩn Hà, muội thật sự quyết định đến Ninh Cổ Tháp sao?"
Ta siết chặt bao tay nải trên người, gật đầu.
Nàng ấy đột nhiên nhét tiền vào tay ta: "Đây là tiền riêng của ta, muội cầm lấy, mua cho chủ nhà chút đồ chống rét."
Nàng ấy đã mở đầu, những tỷ muội khác đều nhét tiền vào tay ta.
"Cẩn Hà, đây là tiền của ta."
"Ninh Cổ Tháp quá giá rét, ta không dám đi, có thể làm cũng chỉ có những thứ này."
"Giúp ta chăm sóc tiểu thư cho tốt, con bé là cô nương đài các, từ trước tới giờ chưa từng chịu khổ."
Các nàng vừa lén lau nước mắt, vừa dặn dò ta đủ điều.
Ta nhìn túi hành lý nặng trĩu, nhất thời không nói nên lời, chỉ gật đầu lia lịa.
Ôn Quân tưởng rằng ta đã yên vị ở kinh thành, chàng không biết, ta đã theo chân họ đi về phía bắc.
Nửa tháng sau, khi đến gần Thẩm Châu, ta nhìn thấy một hồ nước đóng băng ở vùng ngoại ô.
Mặt hồ đóng một lớp băng mỏng, ta ném một viên đá lên mặt hồ, lớp băng nhanh chóng vỡ tan.
Chính nơi này, tiểu thư sẽ rơi xuống.
Vào đêm trăng tròn này, ta sẽ canh giữ bên hồ.
Tiếng bước chân mơ hồ truyền đến, ta lần theo âm thanh nhìn lại, thấy một gã sai dịch mặc quân phục đang đi tới.
Gã nắm tay tiểu thư, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp.
"Lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi phải ngoan ngoãn đừng lên tiếng."
6
Họ càng lúc càng đến gần ta, chỉ là ta nấp sau rặng cây khô, họ không nhìn thấy ta.
Tiểu thư ngẩng đầu hỏi tên sai dịch: "Ngài không phải nói, chỉ cần đi theo ngài thì có thể cho ta một chiếc áo bông dày sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô bé xòe tay ra: "Cha ta sợ lạnh, ta muốn lấy một chiếc áo bông cho cha mặc."
Tên sai dịch lại cười khan hai tiếng, hạ thấp giọng nói: "Ngươi ngoan ngoãn, lại gần đây một chút."
"Nào, lại gần chút nữa."
Tiểu thư không ngốc, lúc này cô bé đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Không những không đến gần, ngược lại còn cảnh giác lùi lại một bước, quay người định chạy về.
Tên sai dịch vừa mắng vừa đuổi theo, làm bộ muốn kéo cô bé lại.
Tiểu thư thất thanh kêu lên, hắn ta vội vàng bịt miệng mũi cô bé.
Vừa hay khu lều trại đã đốt lửa, xem ra là có người muốn đi về phía này.
Tên sai dịch sợ bị người khác phát hiện, trong lúc cấp bách, hắn nhặt một viên đá ném xuống mặt hồ.
"Rầm" một tiếng, lớp băng vỡ tan, mặt hồ xuất hiện một hố băng.
Mắt thấy tiếng bước chân phía sau dần đến gần, hắn nắm chặt cánh tay tiểu thư, muốn ném cô bé vào hố băng.
Ta không màng đến gì nữa, từ phía sau dùng đá đập mạnh vào đầu hắn.
"Tiểu thư, quay lưng lại."
Tiểu thư sợ hãi hoảng hốt, sau khi nghe thấy giọng nói của ta liền nhanh chóng trấn tĩnh lại, ngoan ngoãn quay lưng lại.
Ta ra sức bịt chặt miệng mũi tên sai dịch, dùng đá đập đến khi hắn thất khiếu chảy máu.
Cho đến khi đầu hắn mềm nhũn rũ xuống, ta mới thở phào nhẹ nhõm, muốn ném hắn vào hố băng.
Lúc nãy giằng co còn chưa cảm thấy gì, lúc này ta mới phát hiện, thân hình hắn béo mập, vô cùng nặng nề.
Nhất thời ta không thể kéo hắn đi được.
Tiếng bước chân đã gần trong gang tấc, chỉ cần vạch đám lau sậy ra là có thể nhìn rõ cảnh tượng lúc này.
Ta hai tay dính đầy máu, đang kéo một xác chết, muốn ném hắn xuống hồ.
Đánh c.h.ế.t quan sai, là sẽ bị c.h.é.m đầu.
Trong lòng ta càng thêm hoảng sợ, chỉ nghĩ mau chóng ném xác.
Nhưng vẫn muộn một bước.
Tiếng sột soạt truyền đến, có người vạch đám lau sậy ra.
Ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh, theo bản năng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Lại thấy tiểu thư nhào vào lòng hắn, gọi hắn là "Ca ca".
Người đến, là Ôn Quân.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com